ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

Hứa Vong Xuyên đen mặt tóm chặt cô, thấy Diệp Tịch Nhan đau đến nhíu mày mới vội vàng nới lỏng tay, rõ ràng là đau lòng nhưng mỏ thì cứng như con vịt ch*t.

“Còn dám theo Giang Diễn, không, còn dám thì thầm với bất kỳ tên đàn ông nào, lão tử liền chia tay với em, để cho em khóc không ta nước mắt! Giỏ trúc…vỡ nát

công dã tràng.”

“Là giỏ trúc mà múc nước, công dã tràng.” Diệp Tịch Nhan sửa lại.

“Thế nào thì cũng là để em công dã tràng.” Hứa Vong Xuyên hung dữ cảnh cáo, nói xong còn nhấp môi, khó chịu nói: “Lão tử tức giận, nhanh dỗ dành, không dỗ tốt em không có quả ngon để ăn đâu.”

Diệp Tịch Nhan, “… Dỗ thế nào?” Chó ch*t.

“Ngậm cho anh.”

“Giang Diễn sẽ nhìn lén, không ngậm được.”

“Hừ, hắn nếu không đến, lão tử còn xem thường hắn!” “…Hả?”

Đây là một người nguyện ý nhìn, một người nguyện ý cho nhìn sao? Diệp Tịch Nhan sờ cắm.

Nhìn không thấu.

Quả nhiên tâm tư đàn ông như mò kim đáy biển, bằng không để bọn họ chơi với nhau là được rồi.



Triệu Quang Minh đang ngả đầu vào chiếu ngủ ngon giấc, bỗng nhiên bị người ta xách lên, mắt mông lung, hoàn toàn không biết mình đắc tội với ai mà bị đánh thức giữa đêm khuya.

“Đại ca, làm gì thế?” “Trực đêm.”

“Ớ…” Triệu Quang Minh ngáp một cái rồi chậm chạp mặc quần áo, xong xuôi thì thấy tay khác của Hứa Vong Xuyên còn đang lôi kéo Diệp Tịch Nhan, đầu ong lên một tiếng, nhất thời minh bạch vì sao nửa đêm nửa hôm đại ca lại nổi điên ——

Không phải là nhân tính vặn vẹo, cũng chẳng phải không có đạo đức. Mà do bị nữ yêu tinh mê hoặc!

“Đại ca, dạo này có phải cảm thấy thắt lưng đau yếu?” “Có chút, sao thế?”

“Thận hư, có lẽ do làm việc mệt nhọc quá độ, eo mỏi chân đau, tinh thần không được phấn chấn cứ như cơ thể bị hút hết sức lực.”

Hứa Vong Xuyên đưa tay dụi vào đầu cậu một nhát.

“Tiểu tử thối.”

Đi quảng cáo được đó.

Triệu Quang Minh ôm đầu nhe răng trợn mắt chạy trốn, nhảy ra ngoài còn chít chít, “Không có ruộng xấu, chỉ có trâu cày đến ch*t!”

Diệp Tịch Nhan muốn đuổii theo nện cho cậu ta một trận.

Thế nhưng Hứa Vong Xuyên túm chặt, căn bản giãy giũa cũng không thoát được.

Tức không nhịn nổi, chống nạnh phản kích, “Cũng không phải mỗi mình đại ca cậu vận động, tôi cũng phải làm đó? Thận hư à… Lão nương cũng đang thận hư đây!”

Hứa Vong Xuyên trầm mặc một lát, do dự nói: “ Thế thì sao?” “Ừm..sẽ sướng?”

Mỗi lần chơi cả đêm, cảm giác như cơ thể bị móc sạch, trống rỗng mà cũng thoả mãn vô cùng, thật sự là một trải nghiệm huyền diệu.

“Ừm~”

Hứa Vong Xuyên kéo dài âm ừm, vẽ mặt tin tưởng. Diệp Tịch Nhan cắn môi bóp eo anh.

Chàng trai khom người né tránh, cười trầm thấp thành tiếng, nét lạnh lùng tàn bạo giữa lông mày bỗng nhiên bị xua tan, khoé môi cong lên, răng vừa trắng vừa đều, nếp nhăn khi cười rất sâu, nhìn xấu xa lại rất đẹp trai.

Diệp Tịch Nhan khẽ giật mình. Lẳng lặng nhìn anh.

Không biết có phải ảo giác không, sau khi thẳng thắn với anh rằng rồi anh sẽ có dị năng và cô ch*t cũng không rời đi, Hứa Vong Xuyên liền có chút đắc ý —— phải biết, từ khi Giang Diễn xuất hiện anh suốt ngày bập môi như hũ dấm, cười cũng chẳng cười, nói chuyện thì kỳ kỳ quái quái, động chút là lắc lắc cái mặt thối, còn thích theo dõi nghe lén cô nói chuyện.

Hiện tại hình như đã bình thường trở lại, rất tự tin. Còn có tâm tình chế giễu cô.

“Nhìn cái gì?” Hứa Vong Xuyên ôm hộp bia trắng và hai lon cocktail đã pha sắn, cầm nhiều đồ như thế còn muốn đưa dắt cô.

“Lão nương nhìn người đàn ông của mình, ai mượn anh xen vào.”

Hứa Vong Xuyên nhíu mày, cảm giác Diệp Tịch Nhan nói không sai nên không cãi lại.

Anh đúng là của cô, cô có thể tuỳ tiện nhìn thoải mái.

Ô tô vẫn còn điện, khởi động cũng không có âm thanh lớn, Hứa Vong Xuyên thử xe trong ga ra rồi lau sạch sẽ bụi và dẫn cô ngồi vào.

“Đi đâu?”

“Lão tử mang người phụ nữ của mình đi đâu thì đi đó, ai mượn em xen vào.” “…”

Chó ch*t!

Vẫn lấy cái kiểu đó để làm lá chắn, thật sự là xem thường anh, lòng dạ chỉ bằng cây kim.

Diệp Tịch Nhan khoanh tay ngồi vào ghế lái phụ.

Ban đêm zombie đang ở trạng thái chờ, vẫn động đậy nhưng tốc độ không nhanh, giống như cây rong biển chậm rãi đung đưa, chỉ khi nào có âm thanh xuất hiện mới tiến vào trạng thái hung bạo.

Bọn họ dọn dẹp không ít.

Nhưng con đường ra khỏi tiểu khu vẫn còn rất nhiều. “Sao lại kéo tới đây đông vậy nhỉ?”

Diệp Tịch Nhan thấy phiền lòng.

Nhân loại thật sự như chấu chấu trong tự nhiên, nhiều quá thể đáng.

Kỳ quái là, mỗi khi nghe thấy âm thanh ô tô di chuyển trên đường, zombie nghe thấy nhưng không quá kích động, cũng đi về phía này nhưng cơ thể cứ giật giật, nước bọt và máu đều vung vẩy ra.

Giống như kiểu tín hiệu không tốt. Không dám xông lên cắn.

Di chuyển ba hồi bốn bên, rốt cuộc đến vùng đất gập ghềnh của công viên ngập nước.

Bốn bề vắng lặng.

Chỉ có ánh trăng lạnh lẽo.

Như khay bạc sáng loáng treo giữa màn đêm, chiếu sáng xung quanh tạo thành khung cảnh mờ ảo.

Thật đẹp đẽ, kỳ diệu.

Diệp Tịch Nhan hơi tin rằng động vật thông qua việc phơi dưới ánh trăng để tu luyện!

Bên đường trồng nhiều cây chắn gió vừa cao vừa dày, bóng cây lắc lư đen đặc, máy phát điện bằng sức gió đang xoay tròn ù ù. Bờ sông, nước chảy róc rách, dàn hoa giấy fushia nở rộ dưới ánh trăng, do không được cắt sửa, lại có thêm

mấy cái xác tẩm bổ nên tràn hẳn ra lối đi bộ, cứ thế phát tán sự yêu dị mãnh liệt, chẳng kiêng nể gì.

Công viên ngay gần khu nhà, Diệp Tịch Nhan từ nhỏ đã đến đây không biết bao nhiều lần.

Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng xinh đẹp như vậy. Cô nhô đầu ra khỏi cửa xe,

Híp mắt hít sâu.

Mùi cỏ cây ẩm ướt, mùi tanh của nước sông, mùi gió dính nhớp mằn mặn… Không ngửi thấy mùi xác thối, sự tàn nhẫn của thế giới cũng như tạm thời lánh đi.

Cơn mệt mỏi ở thể xác và tinh thần dần được chữa trị. Nét uất ức giữa lông mày cũng lặng lẽ tan ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi