ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

Lý Nhược Nam cả kinh nói:” Hứa Vong Xuyên, không phải anh là người yêu của Diệp Tịch Nhan sao…ơ…Hizzz… A, tôi biết rồi, không có ánh mắt người đời nên anh mới bộc lộ bản chất!”

Hứa Vong Xuyên từ chối cho ý kiến.

Chân duỗi thẳng, lông chân dài như quái thú.

Giang Diễn bỗng run khẽ, hơi sợ hãi, mông vội thu lại, lập tức né tránh.

Cả người dán lên vách tường, con ngươi nứt toác.

Hắn vốn rất thích trêu chọc Triệu Quang Minh chơi trò nam nam, đến phiên mình thì sợ hãi muốn ch*t.

Dù sao đối đầu với Hứa Vong Xuyên, chẳng có khả năng được làm 1.

Hứa Vong Xuyên đứng lên, ghét bỏ đập gối gầu vào ga giường, tay khoác lên gối rồi cười nhạo một tiếng: “Nữ ngủ trên giường, nam mang chăn đệm ngủ dưới đất, dám làm loạn lão tử cho mông nở hoa luôn.”

Giang Diễn giật giật khóe miệng, sắc mặt cổ quái, mãi mới tức giận nói:” Nói nửa ngày, con mẹ nó, cậu vẫn là muốn ngủ với tôi?”

Phốc!

Triệu Quang Minh không nhịn được, phải phun nước bọt.

“Cái gì mà muốn ngủ cơ, ba chúng ta cùng ngủ với nhau, cùng một chỗ đấy? Thật là, tôi không phải là người sao?”

Diệp Tịch Nhan kéo Tôn Á lên giường, chẳng muốn quản bọn họ định làm gì.

Lý Nhược Nam kéo kéo bộ quần áo dính đầy nội tạng zombie, rất xấu hổ, nào dám chạm vào Diệp Tịch Nhan thơm ngào ngạt và Tôn Á, thế là quả quyết ngủ giường bên cạnh.

Mỗi người đều tìm được chỗ cho mình. Mãi mới yên ổn.

Giang Diễn híp mắt, tiến thoái lưỡng nan. Trước đó ngủ chung phòng với Triệu Quang Minh, còn chẳng coi Triệu Quang Minh là người, hiện tại phải ngủ dưới đất chung chăn chung đệm với Hứa Vong Xuyên…thật sự là chẳng bằng chó.

“Móa! Lão tử tình nguyện ngủ cũng chó chứ không ngủ với các người!” “Cảnh cáo anh, đừng làm phiền chó của lão tử!”

Hứa Vong Xuyên nhảy lên đánh người.

Giang Diễn mặt trắng bệch, kêu a một tiếng, phát động dịch chuyển, trực tiếp xuống tầng 1 tìm Bì Bì.

Hứa Vong Xuyên không kiên nhẫn vuốt vuốt mái tóc.

Dịch chuyển của Giang Diễn càng luyện càng khiến người khác ganh ty.



Diệp Tịch Nhan cực kỳ vô tình với người, nhưng đặc biệt thương chó, ổ chó được dọn dẹp sạch sẽ, còn có quạt nhỏ, đồ mài răng và búp bê vải. Bì Bì đang ngủ say, bỗng nhiên có người ôm lấy thì kêu thảm một tiếng, không phản kháng được thì dứt khoát nằm ì, mở to mắt thấy Giang Diễn, thở dài, còn thương hại dùng tay chó vỗ vỗ đầu hắn.

Mũi Giang Diễn chua chua. Ôm chặt hơn nữa.

Rau xanh vùi trong đất vàng, hai ba tuổi không có mẹ thương ~ “Móa, mày ngậm gì cho tao thế?”

Bì Bì thấy hắn đáng thương, chia sẻ món đồ tốt ngậm trong miệng.

Giang Diễn cầm lên xem, khá lắm, là chiếc tất màu trắng ố vàng cứng đanh của Hứa Vong Xuyên.

Cứu mạng.

Quả nhiên không nên tin tưởng chó Diệp Tịch Nhan và Hứa Vong Xuyên nuôi. Chủ cũng chẳng ra hồn người.

Chó cũng chẳng ra hồn chó.

Giang Diễn ném tất thối đi, nắm chặt rồi lắc Bì Bì loạn xị, xong bịt chặt miệng chó, chờ bước chân bên ngoài đi xa mới thấp giọng nói:” Chó ngoan đừng sủa bậy, bằng không người bên ngoài bắt mày đi làm món cầy nướng giòn đó.”

Bì Bì:!

“Không lừa mày đâu, ai bảo mày béo tốt lại yếu ớt như bản thiếu gia chứ?” Bì Bì tưởng tượng, gật bừa nửa nhát.

Quả thật nó khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Về phần Giang Diễn, …mọi người không chê là may rồi, ai thèm nhỏ dãi hắn chứ?

Thật sự không đến điểm B.

Chó ư ử hiểu tiếng người nên ngoan ngoãn nằm xuống, ngủ một giấc đến hừng đông, không biết sao, mơ mơ màng màng thấy mình đến được phòng chủ.



Diệp Tịch Nhan ôm Bì Bì, nhẹ nhàng thở ra, gật đầu với Giang Diễn, “Cảm ơn anh đem nó đến đây.”

“Cảm ơn gì chứ?” Giang Diễn cong môi cười, ngước mắt nhìn cô, ” Mang người dịch chuyển thì chưa làm được, chứ mang con chó choai choai này vẫn ổn”

Diệp Tịch Nhan hiếm khi không trào phúng, mà nhìn hắn đầy suy tư. Giang Diễn phủi phủi mấy sợi lông chó trên quần áo.

Đứng cực kỳ hiên ngang.

Hứa Vong Xuyên không thích nhìn hắn đắc ý, kéo Diệp Tịch Nhan qua, “Cục cưng, em nhìn hắn làm gì?”

Diệp Tịch Nhan, “Đói bụng không?” “Không đói.”

Hứa Vong Xuyên nói xong thì bụng ùng ục kêu lên, lúc đầu sức ăn của anh khá lớn, mới tiến vào biệt thự ăn ba bữa cơm rất quy luật, giờ toàn nhường Diệp Tịch Nhan ăn nên hay đói.

Những người khác cũng lộ vẻ mặt khó xử. Không chỉ đói mà còn rất khát.

Nhưng nếu cầm đồ ăn từ tầng hầm lên, tất nhiên phải đi qua nhóm tổ tông ngổn ngang nằm ở tầng một, đến lúc đó vừa mở cửa, nhóm tổ tông nhìn thấy kệ hàng và tủ lạnh trong tầng hầm… nghĩ thôi đã thấy cảnh tượng sợ mất hồn.

Diệp Tịch Nhan nhìn Giang Diễn, nũng nịu nghiêng đầu nhe răng cười. Giang Diễn cũng cười theo.

Tim vừa nở hoa đã buồn héo úa.

“Giang thiếu gia, lấy cho chúng ta ít đồ ăn được không?”

Lý Nhược Nam bỗng chốc nhảy xuống như cá chép tung mình, nhìn quanh khắp nơi, nghi ngờ nỏi: “Đồ ăn ở đâu?” Hôm qua vào phòng được Diệp Tịch Nhan đưa cho gói bánh bích quy, ngon ơi là ngon, nhưng vẫn đói quá.

Mấy người ăn ý không trả lời.

Nhìn chằm chằm về phía Giang Diễn.

Giang Diễn thở dài, “Tôi sẽ cố gắng… mang đồ dịch chuyển rất hao tổn tinh thần, đừng hi vọng ăn no.”

Hai phút sau.

Giang Diễn lần lượt lấy lương khô, bình đựng nước, cùng bếp du lịch. Mắt Lý Nhược Nam muốn rớt ra.

“Đây là chuyển từ chỗ nào tới… mẹ nó, nhiều đồ ăn quá!”

“Cái gì mà chuyển?” Diệp Tịch Nhan đứng lên, chắp tay trước ngược, hướng về phía Giang Diễn cung kính thở dài, trong mắt đầu là sao sáng, “Đây là đồ ăn mà chúng ta đã cầu nguyện thần thánh ban cho!”

Triệu Quang Minh: Hả? Tôn Á: Hả?

Hứa Vong Xuyên: Ớ.

Giang Diễn mắt tối sầm, rất nhanh đã hiểu ý của Diệp Tịch Nhan, ưỡn ngực, vênh váo đắc ý:” Cô cho rằng Diệp Tịch Nhan sống thoải mái là nhờ công của ai? Hứa Vong Xuyên chỉ làm việc tay chân thôi, hừ, tất cả mọi thứ, kể cả điện đều là do bản thiếu gia cầu xin thần linh ban cho. Cô cũng đã thấy tôi thần thông

thế nào rồi đấy, dịch chuyển tức thời! Bảo đám ông bà già kia, nếu không nghe lời, bản thiếu gia sẽ không bố thí đồ ăn cho các người nữa! Cho các người ch*t đói luôn!”

Lý Nhược Nam:??? Lý Nhược Nam:!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi