ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

“Cậu không phải là quản gia ư?”

“Ở đó, địa vị của tôi còn không bằng con chó, con chó hay đi dạo với mấy con chó con ấy, tóm nó còn có tác dụng hơn tôi nhiều!”

Nếu Bì Bì bị bắt.

Có lẽ Diệp Tịch Nhan sẽ dẫn đại ca cậu đào sâu ba thước, đào cả mộ tổ nhà người ta ra để tìm ấy.

Tô Minh không chịu tin, mặt mũi hốc hác túm chặt cổ áo Triệu Quang Minh mà gào: “Cậu viết thư gọi bọn họ tới đây, nếu dám phản kháng, liền chặt từng ngón tay cậu cho chó ăn!”

Triệu Quang Minh:!

“Đúng lúc lắm, dù sao tôi cũng đang không muốn sống, anh thử chút đi!”

Một sinh viên phá của ngay cả Thanh Bắc còn không vào nổi còn dám sủa sao? Định chặt ngón tay cậu cho chó ăn á… cười ch*t mất.

Liên quan đến trình độ học vấn, Triệu Quang Minh kiêu căng lại ngạo mạn hơn. Cậu bị trường đại học hàng đầu thế giới… đuổi học nhé!

Tưởng Y Y chặn tay Tô Minh lại và lắc đầu, cơ thể hồng rực, như con tôm lớn bị luộc sôi, nhiệt độ cơ thể cao đến dọa người, “…Em trai à, nhìn quần áo của cậu chắc là học sinh trường Nhất Trung, chúng tôi cũng tốt nghiệp Nhất Trung… Đừng sợ, chúng tôi chỉ cần kháng sinh, sẽ không làm hại cậu.”

Triệu Quang Minh co cổ.

Không sợ khiêu chiến với đàn ông.

Nhưng nghe đàn chị ốm yếu nói chuyện, cảm thấy hơi kinh hãi.

Cậu vuốt vuốt mái tóc, vô thức nhìn quanh bốn phía, xác định không có người nào mới thấp giọng nói: “Nếu các người đưa thư bắt cóc đến biệt thự số bảy thì chắc chắn là đâm đầu vào chỗ ch*t. Chị dâu tôi… không phải, Diệp Tịch Nhan chính là con cọp cái mặc chiếc váy đen trắng hay đi tản bộ, cô ta không chắc sẽ cứu tôi, nhưng chắc chắn sẽ chơi ch*t hai người.”

Diệp Tịch Nhan không chủ động giết người. Nhưng…biết cách mượn đao giết người.

Trước đây không lâu, có ông lão không muốn làm người, trốn trong phòng vệ sinh giở trò với một thằng bé mồ côi. Sau khi bị Lý Nhược Nam phát hiện, ngăn cản, cũng phê bình giáo dục, ông lão nói thẳng mắt mờ ôm lầm, cam đoan sẽ không tái phạm, việc này xem như bỏ qua. Diệp Tịch Nhan biết cũng không có phản ứng gì, chỉ chơi đùa rồi dạy thằng bé cách bắn tên, còn ôm và hôn bế lên cao, khen đứa trẻ này có tố chất.

Sau đó, vào một ngày đẹp trời, gáy ông lão cắm tên, máu chảy đầu rơi, ch*t cứng người.

Mọi người đều hiểu rõ.

Do Diệp Tịch Nhan xúi giục.

Nhưng chẳng ai dám đến chất vấn, chỉ lén lút lôi người đi chôn làm phân bón cho cây.

Diệp Tịch Nhan thâm độc ngầm, ác mà không để cho người ta nói được gì, cô ta là loại liều ch*t cũng sẽ tìm cơ hội báo thù, nếu có người dám đến uy hiếp… Tô Minh và Tưởng Y Y chỉ có thể ngoan ngoãn chọn kiểu ch*t, căn bản không có đường sống.

Hai người nghĩ ngợi. Hơi kinh hoàng.

Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đã thấy người phụ nữ tên Diệp Tịch Nhan này thật đáng sợ, người khác ra ngoài phải canh chừng, mắt để bốn phương tai nghe tám hướng, cô ấy thì cầm ô, vừa hát ca, còn dắt chó đi dạo…

Đôi bạn trẻ bàn bạc một phen, lòng như tro nguội.

Triệu Quang Minh ăn túi thạch, chép miệng nói, “Các người có thể vượt qua cô ta, trực tiếp tìm đại ca tôi lấy thuốc, anh ấy phụ trách tuần tra và tìm kiếm vật tư, muốn cái gì là có cái đó, không cần phải báo cáo với Diệp Tịch Nhan.”

“Đại ca cậu là ai?” “Hứa Vong Xuyên!”

Triệu Quang Minh không thể chịu đựng mọi người chỉ biết Diệp Tịch Nhan và tên chó săn thần thông Giang Diễn, vội la lên: “Người vừa cao vừa đẹp trai lại biết đánh đấm, quan trọng là nói năng chua ngoa nhưng lòng thì như đậu hũ, cực kỳ tốt bụng, anh ấy tia sáng duy nhất trong đám người! Là ánh hào quang chói lọi cuối cùng của nhân loại!”

Tô Minh và Tưởng Y Y nhìn nhau.

Không biết cậu đang nói ai, nên dứt khoát mang Triệu Quang Minh đến hiện trường xác nhận.

Hôm sau.

Ba người trốn trong lùm cây, đợi tiểu đội tuần tra đi qua.

Trùng hợp, đội công nhân đói đến đỏ mắt từ ngoài xông vào, gõ búa vung xẻng, đánh cho mấy tiểu đội viên tuần tra tè cả ra quần, còn dẫn theo một làn sóng zombie cực lớn.

Tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt.

Nghe thấy tiếng chảy nước miếng từ miệng người… không là tiếng trái tim vỡ vụn.

Quản đốc mặt sẹo cầm đầu vừa định cười, một búa bay tới, trúng ngay hồng tâm, sọ não vỡ toang.

Tô Minh và Tưởng Y Y chưa từng chứng kiến hiện trường giết chóc khủng bố đến vậy.

Bóng người dính máu xuyên thẳng vào trong đám, chém người như chặt dưa, vũ khí dùng hết thì lấy tay không đập nổ đầu người, cứ thế mang theo mấy bác trai bác gái bó tay bó chân, đuổi hết cả đám zombie và bọn xâm nhập văng ra ngoài.

Cánh tay đó, đôi chân đó, còn đáng sợ hơn cả zombie. Đất toàn là máu.

Từng vệt máu phun ra, cứ như con muỗi bị đập bẹp trên da thịt người.

Người đàn ông ngoảnh mặt lau máu trên mặt, phun nước bọt, dường như cực kỳ khó chịu với miếng thịt vụn chẳng may bay vào miệng, bực mình mà bạnh hàm, nhận lấy nước súc miệng của đám người bên ngoài kính cẩn đưa tới.

Triệu Quang Minh hưng phấn nói:” Kia kìa, đại ca tôi đó.” Tô Minh mặt mũi tái nhợt.

Tưởng Y Y lung lay sắp đổ.

“Đại cai cậu chính là… anh ấy…”

Nếu như nói Diệp Tịch Nhan có hành vi cử chỉ đáng sợ, nhưng ít ra vẫn là con người. Thì đại ca tốt, là ánh hào quang, vừa cao vừa soái lại hiền lành vô song trong miệng Triệu Quang Minh, Hứa Vong Xuyên chính là ác ma tái thế, khiến cho người ta sợ hãi đến từng lỗ chân lông, đừng nói là xin hắn cái gì, nhìn thấy thôi đầu gối không mềm đã là một trang hảo hán.

Hai người bịt miệng Triệu Quang Minh định chuồn.

Một giây sau, Hứa Vong Xuyên nghiêng đầu, như thu được tín hiệu, con ngươi co rụt, nhanh chóng đứng dậy, lặng yên không một tiếng động tóm chặt gáy đôi uyên ương số khổ.

Tưởng Y Y đang lôi kéo Triệu Quang Minh cũng đờ người ra. “Tiểu Minh?”

“Đại, đại ca!”

Triệu Quang Minh giãy được, lệ nóng vòng quanh khóc lên. “Sao cậu lại ở đây?”

“Em bị bắt cóc! Bọn họ là đám người bắt cóc!”

Tô Minh và Tưởng Y Y rối rít kinh hoàng nhìn cậu, khuôn mặt như hiện lên ba chữ ” Thật vờ lờ”.

Tên bốn mắt này, mẹ nó là thứ gì vậy. Hôm qua còn mở miệng ngọt xớt đàn anh đàn chị, xong ăn hết mấy túi thạch của họ đấy.

Hứa Vong Xuyên im lặng một lát, “Không đúng, Tịch Nhan nói cậu bỏ nhà đi ra ngoài giải sầu một lát, hai ngày nữa mới về.”

Triệu Quang Minh:!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi