ÔM CHẶT ĐÙI THIẾU SOÁI

Edit: Tây Hoạ

❀❀❀❀❀

Công Tây Uyên cũng tính là một người xuất chúng trong chính phủ.

Hắn đi du học về, tư tưởng theo trào lưu mới, rõ ràng là rất giỏi nhưng lại cố tình làm những việc mê hoặc lòng người, mở tòa soạn để tuyên truyền, Phùng Đại soái cho rằng kẻ đọc sách miệng lưỡi sắc bén khéo léo, người dân thì không phải ai cũng có khả năng phân biệt đúng sai, rất dễ dàng bị mấy tờ báo đó lừa gạt, ông ta hận 「Dung Thành nhật báo」không thể ngày ngày ca ngợi để dân chúng tin phục chính phủ.

Bất kể việc gì đều là vật cực tất phản(*).



((*) vật cực tất phản ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi quá giới hạn thì sẽ phản đảo lại.

Nguồn: Vision Times.)

Lúc trước cha con Phùng thị còn có những ngày thong thả nhẹ nhàng, người dân cũng cảm thấy người chính phủ cũng không tệ lắm; nhưng từ khi 「Dung Thành nhật báo」 đem chính phủ với cha con Phùng thị gộp lại mắng nhiều hơn khen.

Ấn tượng của Phùng Cù về việc này tương đối khắc sâu, Đường Bình chỉ nhắc cái tên Công Tây Uyên thì hắn đã nhớ tới lai lịch của kẻ này.

Tiểu nha đầu quen biết với ai, một tên vô lại cỏn con, hoặc là kẻ nào đó đầu đường xó chợ thì không hề gì.

Em ấy quen ai không quen mà nhất quyết phải là Công Tây Uyên?

Nội tâm Phùng mang theo nhiều nghi hoặc, thúc giục tài xế chạy theo họ, còn đương sự Cố Míinh song yên biển lặng không hề biết phía sau có cơn bão đang ập tới.

Bây giờ trong lòng cô như đang ở trung tâm lốc xoáy cuồn cuộn, trên mặt không có vẻ bình tĩnh thong dong như ngày thường, hai người ở quan cà phê ngồi xuống, gấp gáp không chờ phục vụ hỏi là đã chủ động đàm phán, đầy mặt đề phòng.

"Rốt cuộc Công Tây tiên sinh muốn làm chuyện gì?"

Công Tây Uyên có chút dở khóc dở cười: "Tôi vốn không làm gì mà là em đang muốn làm cái gì ấy chứ. Gửi hai bài báo mà tiền nhuận bút cũng không chịu nhận, em muốn gì?"

Cố Mính kinh ngạc: "Chẵng lẽ Công Tây tiên sinh vì muốn đưa tiền nhuận bút tận tay cho nên mới tìm đến đây? Hình như quý tòa soạn không quá vội thì phải, vậy mà còn phiền chủ biên đích thân trao tiền cơ đấy."

Công Tây Uyên cảm thấy tiểu nha đầu này có ý gì khác: "... Khả năng đổi trắng thay đen của em khá lắm, quả nhiên không thẹn là Dung Thành công tử."

Bốn chữ "Dung Thành công tử" vừa ra khỏi miệng, Cố Mính liền như bị ai điểm huyệt, nháy mắt liền thành thật.

"Đây là... tiên sinh đang khen tôi à?"

Công Tây Uyên cạn lời nhìn cô, phát hiện bề ngoài của cô cực kỳ gạt người, bộ dáng yếu đuối nhu nhược đáng thương, tựa như người nào cũng có thể dễ dàng ức hiếp. Có câu người thế nào thì viết văn như thế đấy, bài hịch của cô vưa đanh đá vừa sắc bén, ai cũng khó lòng tin tưởng đó là do một cô gái nhỏ viết.

Đúng là ngoài dự đoán của hắn.

Hắn tìm Dung Thành công tử trong một khoảng thời gian, lúc nãy cô còn ở trong văn phòng của Vương Nhất Đồng thề thốt mình không phải Dung Thành công tử, nửa ngày sau cuối cùng lộ ra sự thật.

Công Tây Uyên đặc biệt không muốn hỏi lắm nhưng vì muốn xác nhận lại xem có phải đúng người không: "Hay là hai bài hịch văn đó là do người khác viết hộ?"

Tuổi tác được phơi bày ra, cô gái nhỏ đơn thuần đều xứng đáng được mọi người ca tụng, chưa ra ngoài xã hội ăn khổ nên ánh mắt lúc nào cũng chân thành thân thiết với người khác.

"Tiên sinh cảm thấy tôi không đủ sức để viết hai bài hịch đó? Nếu vậy thì không cần nhiều lời nữa."

Khuôn mặt rõ ràng là thiên chân vô tà nhưng lời nói lại hết sức lãnh đạm, còn làm bộ rời đi.

Công Tây Uyên kiếm người tài như khát, huống chi quan điểm của Cố Mính rất hợp ý hắn, nên càng không nỡ thả người, dưới tình thế gấp gáp giữ chạt cánh tay cô: "Khoan đã, Cố tiểu thư chậm đã..." chúng ta từ từ thương lượng.

Lúc trước trong khi hắn tìm Dung Thành công tử trong đầu hắn đã chuẩn bị sẵn kế sách đối phó, tất cả đều căn cứ vào người đó là phái nam tư tưởng khai sáng lại còn thân thiết đồng cảm với phái nữ, không phải là một cô gái nhỏ tuổi phơi phới tươi đẹp, mang tâm thái tìm một người chung chí hướng như Dung Thành công tử.

Tiếng quân ủng va chạm sàn đồn dập vang lên sau lưng hắn, thấy sắc mặt Cố Mính đều thay đổi, trong chớp mắt trắng dọa người, cả người tức khắc căng thẳng lên, hắn cảm thấy hơi khó hiểu.

Một bàn tay to đưa qua, nắm tay quanh năm cầm bút của Công Tây Uyên, giống như bị cây kìm sắt kẹp lại, đau không tả nổi.

Giọng nói của chủ nhân bàn tay đó lạnh như băng tuyết, mở miệng một cái như có gió lạnh phần phật thổi qua, hắn nói: "Lôi lôi kéo kéo như thế còn ra thể thống gì!"

"Vậy có liên quan gì tới anh?" Công Tây Uyên cũng không phải dạng nhường nhịn, làm sao mà để thua thiệt được.

Hắn quay đầu thấy một khuôn mặt trông quen quen, trong đầu lướt qua một loạt tin tức, nhờ trí nhớ tốt mà hắn nhanh chóng nhận ra người này: "Phùng thiếu soái?"

Là khách quen của 「Dung Thành nhật báo」, những ảnh chụp công khai đăng trên báo không ít, được xem như chiêu bài sống cua Dung Thành(*).

((*) chiêu bài thường dùng để chỉ cái danh nghĩa giả dối bề ngoài.

Nguồn: Từ điển Việt – Việt.)

Trên đời này không phải ai cũng sợ sung pháo đùng đoàng.

Trùng hợp người đó cũng là Công Tây Uyên.

Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng dậy, đối mặt với Phùng Cù: "Không biết thiếu soái có việc gì?"

Mặt mày Phùng Cù nghiêm nghị, sờ sờ sung bên hông, Cố Mính tự nhiên nhớ tới hình như ngày chết của Cố thiên kim trong nguyên tác sắp tới, theo bản năng nuốt nước miếng, chỉ thấy nguy hiểm trùng trùng, lửa cháy sém long mày, nghĩ thầm: Công Tây Uyên chắc chán sống rồi, dám đối nghịch với Phùng Thiếu soái!

"Tới đón di thái thái nhà mình về nhà." Hắn đi qua Công Tây Uyên, thân vật ôm bả vai Cố Mính: "A Mính, chân em như thế mà còn đi loạn khắp nơi." Chả khác gì một người chồng biết săn sóc.

Cố Mính nở nụ cười khó coi hơn cả khóc: "... Thật ra cũng không đi loạn. Chỉ là muốn nói chuyện với Công Tây tiên sinh một chút."

Cmn hù chết lão nương, còn tưởng hắn vừa tới thì đã móc súng ra một chô một viên kẹo lên thiên đường rồi chứ!

Mấy tháng nay Công Tây Uyên thấy không ít ảnh chụp chung của Phùng Cù và Doãn Chân Châu hẹn hò, biết hai vị ó là một đôi, chỉ kém tổ chức hôn lễ, không lường được giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim(*), Dung Thành công tử cư nhiên có qua hệ với Phùng Cù.

((*) Trình Giảo Kim được dùng để ví như kẻ quấy rối, kẻ ngáng đường.)

"Hình như lỗ tai của tôi có chút vấn đề không nghe rõ lời vừa nãy của Phùng Thiếu soái. Ý của Thiếu soái là... Cố tiểu thư là di thái thái của ngài?"

Phùng Cù làm người đứng bên ngoài xem đã mất hết kiên nhẫn, thấy Công Tây Uyên với Cố Mính lôi lôi kéo kéo, sợi dây trong lòng nháy mắt đứt phựt, nếu không phải cố kỵ đối phương là một nhà báo thì thiếu điều rút súng ra rồi.

Hắn cười lạnh một tiếng: "Hay là tôi giới thiệu cho Công Tây tiên sinh một vị bác sĩ chuyên về lỗ tai giúp cho? Khỏi cho người khác nói chuyện mà anh không nghe rõ." Cánh tay ôm Cố Mính không tự chủ tăng thêm sức, tư thái đương nhiên là của mình.

Cố Mính cảm thấy vai của mình như bị hắn bóp nát, nước mắt đảo quanh tròng như sắp rớt: "Thiếu soái, đau!"

Công Tây Uyên thấy mình đang mơ một giấc mơ hoang đường bất khả thi, hắn thần tượng "Dung Thành công tử" đến nổi có thể dập đầu quỳ lạy cúng bái té ra là một cô gái, hơn nữa... người ta còn là di thái thái của Phùng Thiếu soái!

Mấy năm trước, hắn không đủ kiến thức để lý giải những việc không hiểu nổi, nước ngoài hay trong nước đều có, thấy nhiều nên cảm xúc có thể nói là chết lặng, nhưng mà một màn trước mặt này khiến hắn máu nóng nổi lên, theo bản năng sải bước tới, ý đồ muốn kéo cái tay đang nắm bả vai Cố Mính xuống: "Phùng Thiếu soái có nghe em ấy kêu đau không?"

Giây tiếp theo, trên trán hắn xuất hiện một họng súng lạnh như băng.

Phùng Cù đã nhịn đến cực hạn.

Toàn thân Cố Mính lạnh ngắt.

Sau khi cô thay thế Cố thiên kim sống, tuy đã thấy qua nhiều loại súng mà Phùng Thiếu soái dùng nhưng trước nay chưa từng thấy hắn chĩa súng vào ai.

Công Tây Uyên cười cười, không hề sợ hãi: "Phùng Thiếu soái muốn bắn chết tôi à? Không bằng trước khi nổ súng thì buông Cố tiểu thư ra đi. Em ấy kêu đau." Bộ dáng của hắn bình tĩnh, làm như họng súng trên đầu là một món đồ chơi trẻ con.

Lửa giận của Phùng Cù nháy mắt cao lên ba trượng, nhưng mà không thể tùy tiện nổ súng.

Công Tây Uyên quá mức nổi danh, 「Hăm hở tiến lên」 không chỉ có tầm ảnh hưởng ở Dung Thành mà còn có một địa vị nhỏ ở Bắc Bình.

Đất nước nguy hay an, người sau luôn có cách đẩy ngã người trước xuống, người sau tiến lên, lại tự tìm cách cứu chính mình.

***

Phùng Cù chỉ cần nghĩ tới Cố Mính có quan hệ gì đó với Công Tây Uyên là đã cảm thấy khó chịu.

"Anh còn không xứng để chết dưới nọng súng này!"

Hắn nổi giận đùng đùng thu lại súng, tay đặt trên vai Cố Mính không tự chủ được thả lỏng ra, nhưng mà vẫn nhất quyết đem người ôm vào lòng: "Không biết Công Tây tiên sinh muốn nói gì với di thái thái của tôi?"

Công Tây Uyên thuộc phe những nhân vật mới, lúc yêu nhau tình tứ có thói ở sạch, cực kỳ chán ghét tên đàn ông tâm thê tứ thiếp, cho rằng đó là chủ nghĩa phong kiến thối nát, chỉ nên một vờ một chồng mà không phải ưng con gái nhà nào thì cưới về.

"Thiếu soái không biết tôi tìm Cố tiểu thư để nói gì à?" Không biết sao mỗi lần hắn thấy một quân nhân ỷ thế hiếp người, hăm dọa bá tánh bằng súng thì lòng tràn đầy chán ghét.

Thật khéo Phùng Thiếu soái làm việc hắn ghét nhất.

Nếu tay cầm vũ khí lưng đeo súng, có bãn lĩnh lên chiến trường chiến đấu, chứ đừng lấy dân ra mà như giặc muốn xử thế nào thì thế ấy.

Phùng Cù cười lạnh một tiếng: "Yên tâm, tôi sẽ biết ngay thôi." Sau đó kéo theo Cố Mính cùng ra ngoài.

Cố Mính khiếp sợ phát hiện, không ngờ vẫn có một nhân vật khiến Phùng Cù cố kỵ, Công Tây Uyên rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Cô vì phát hiện mới của mình mà nhảy nhót không thôi, sợ hãi biến thành số không, như là mới tìm được cách để đối phó Phùng Cù: "Công Tây tiên sinh, hai ngày nữa tôi sẽ tới quý tòa soạn chào hỏi một chút."

"Vậy thì mong sẽ gặp mặt." Công Tây Uyên tiêu soái vẫy vẫy tay.

Nhưng Cố Mính không nhận ra lúc cô hẹn thời gian gặp mặt thì sắc mặt Phùng Cù xấu muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Từ nhỏ Phùng Thiếu soái đã là trung tâm mà các phụ nữ vây quanh, gặp cũng nhiều cô tâm cao khí ngạo nhưng mà loại như Cố Mính là lần đầu được bái kiến.

Phùng Cù kéo người từ quán cà phê ra, nhét vào ghế sau của ô tô, chính mình cũng ngồi vào, đen mặt phân phó cho tài xế: "Về nhà."

Đường Bình làm khan giả chứng kiến toàn cảnh tiết mục "Thiếu soái bắt gian", lặng lẽ nuốt nước miếng, hận không thể ẩn thân vào màu ghế để khỏi bị liên lụy, càng không muốn nhiều lời.

Một đường im lặng rất nhanh đã về tới phủ Thiếu soái, Phùng Cù dẫn đầu mở cửa bước xuống, xoay người lôi Cố Mính ra, kéo cô lên lầu, để lại một đám người hầu với Đường Bình lại phía sau.

Dì Lâm: "... Thiếu soái với di thái thái bị gì vậy?"

Đường Bình: "Di thái thái đem trời chọc thủng một lỗ, lá gan cô ấy quả thực rất lớn!"

Dì Lâm: "... Rốt cuộc di thái thái làm cái gì? Cậu nói rõ hơn đi!"

Đường Bình: "Di thái thái có đàn ông ở bên ngoài!"

Dì Lâm như nghe được chuyện hài, thiếu cười ra tiếng: "Nhãi ranh, cậu hù tôi đó hả? Cố di thái ngoan ngoãn dịu dàng, cô ấy làm gì có nhiều thời gian rãnh rỗi mà một hai phải vụиɠ ŧяộʍ?"

Chẵng lẽ ở Dung Thành còn có người đàn ông nào ưu tú hơn Thiếu soái cơ à?

Đường Bình: "..." Fan não tàn không phải dựa theo những việc tận mắt chứng kiến mà là tự mình não bổ.

❀❀❀❀❀

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi