ÔM CHẶT ĐÙI THIẾU SOÁI

Edit: Tây Hoạ

❀❀❀❀❀

Cố Mính đánh bậy đánh bạ thành công làm Phùng Cù đồng ý, còn được cho cây súng Browning.

Cô nâng cây súng như nâng trứng, Phùng Cù nhìn vậy không khỏi cười nhạo: "Cũng chả phải đồ cổ gì mà em lại coi như bảo vật thế?"

"Hay là Thiếu soái dạy tôi bắn đi?" Cố Mính nịnh nọt thò qua, hai mắt lấp lánh nhìn hắn.

Thời gian hai người ở chung càng lâu, cô càng có cơ hội loại bỏ cái rễ tam thê tứ thiếp đã cắm sâu vào đất này, mấy chuyện nhỏ nhặt thế này hắn vui vẻ thỏa mãn cô, cũng như thỏa mãn chủ nghĩa đàn ông của hắn.

Ánh mắt Phùng Cù quét trên mặt cô một chút, ý cười lớn dần: "Hừm... cũng không phải là không được."

Cố Mính hôn "chụt" bên má trái của hắn, làm nũng: "Thiếu soái đồng ý đi mà!"

Phùng Cù: "... Khụ khụ."

Cố Mính lại "chụt" một cái bên má phải của hắn nữa, không ngùng cố gắng: "Thiếu soái đồng ý nha!"

Phùng Cù: "..." Bỗng nhiên hắn muốn nhìn cô sẽ làm gì nếu mình không chịu dạy.

Hắn bày ra tư thái "có làm mới có ăn" nhìn cô.

Trong lòng Cố Mính thầm mắng: Đúng là đầu óc cầm thú, lão nương nhất quyết không để chú em đạt được mục đích!

Cả người cô nhào vào ngực của hắn, như một con cún dính người, "chụt chụt" hôn hắn mười mấy cái, bộ dáng "ngài không dạy thì tôi sẽ dùng nước miếng liếm toàn bộ khuôn mặt ngài."

Con trai nhỏ, còn chưa đồng ý sao?

Phùng Cù cười lớn ôm cô chiếm lại ưu thế: "Được rồi, tôi dạy em."

Hai người ôm nhau nằm trên giường lớn, lỗ tai Cố Mính dán vào ngực hắn, có thể nghe tiếng tim đập chấn động qua lồng ngực, thật lâu sau, hắn bỗng nói một câu: "Kỳ thật học bắn súng cũng có ích, nếu có ngày tôi bỏ mình, không ai che chở em, tới lúc đó dù sao cũng phải tự lo cho bản thân."

Cố Mính khiếp sợ ngẩng đầu, hắn kịp thời thấy được sự vô thố trong mắt cô, hắn cười rộ lên: "Biểu cảm đó là sao? Trên chiến trường đao thươnh không có mắt, không ai có thể đảm bảo mình có thể an toàn trở về."

Hắn vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, tựa quyến luyến tựa vui mừng: "Lúc trước tôi có nạp hai di thái thái, cả hai đều nhanh nhẹn linh hoạt, không có tôi cũng có đàn ông khác cho các cô ấy cơm áo gạo tiền vinh hoa. Nhưng em chỉ là một cô bé vừa nhỏ vừa ngốc, một lòng một dạ học hành, trong đầu toàn chứa mấy suy nghĩ kỳ lạ, rất dễ bị Công Tây Uyên tẩy não, còn có hy vọng với cuộc sống, nếu tôi không che chở em, em chắc bị ngã vỡ đâu luôn đấy?"

Trong số bọn học sinh tiên tiến hiện nay, phần lớn đều ôm giấc mộng nhiệt huyết, thường xuyên biểu tình kháng nghị Chính phủ, muốn dùng dư luận và tư tưởng mới mẻ để cứu rỗi một đất nước.

Đối với người nắm giữ quân quyền như Phùng Cù, đó là hành động buồn cười cỡ nào, muốn thúc đẩy xã hội đầy rẫy sự bất công, cổ hủ này, dẹp yên hết thảy yêu ma quỷ quái, không dùng vũ khí, không để lại máu, như thế nào có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này.

Dung Thành Phùng Đại soái còn tính là người tốt bụng, nếu có học sinh nào chống đối thì chủ yếu là khuyên bảo, nhưng Ngọc Thành Tào Đại soái thì không thể nào lương thiện như vậy, năm trước có học sinh chống phá thì bị nả một đống đạn, tạo ra một thảm án, tuy báo chí khắp nơi đều lên tiếng chỉ trích nhưng không thay đổi được, cũng không gây nên thương tổn gì.

Người nước ngoài dùng súng đạn mở ra cánh cửa Hoa Hạ, từ đó đất nước này trở thành khói lửa mịt mù, người dân thân như lục bình. Ở địa phương Đốc quân làm theo ý mình, Trung ương Chính phủ không có cách nào quản lí, chỉ có thể tận lực trấn an đàn áp.

Loạn thế mạng người như con kiến.

Ở trên chiến trường Phùng Cù đã nhìn quen sống chết, đến cả bản thân cũng xem nhẹ sự sống chết này, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng chịu chết, bây giờ trong lòng có một tiểu nha đầu hay khóc này, đột nhiên sinh ra cảm giác không tha, khát khao cùng cô yên ổn trải qua cả đời.

"Em đi làm ở tòa soạn cũng không nên đi theo người khác để chống đối mấy cái gì đó." Hắn nâng cằm cô leen, nghiêm túc cảnh cáo.

Cố Mính nghĩ thầm: Tôi đâu có ngu? Trăm năm suy yếu, tôi chả phải người có khả năng thay đổi thế cục đâu.

Với lại, cô biết rõ mình xuyên vào một bộ tiểu thuyết máu chó, nên không cần phiền muộn về quốc gia đại nghĩa mấy việc này.

Cô nói: "Ở nhà mãi nên chán điên rồi mới tìm việc làm, có lý do gì để đi quậy quá chung với người khác đâu?"

Phùng Thiếu soái quả nhiên nói được làm được, bị ánh mắt e thẹn ái mộ nhìn mấy ngày cuối cùng cũng dẫn cô tới trường bắn, phát hiện di thái thái nhà mình hình như khá thông minh, học rất nhanh, ngoại trừ sức như con kiến ra thì chính là một cô gái khiến người khác yêu thích.

Lần trước Cố Mính lấy lý do chân chưa khỏi hẳn, xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh, gần đây thì trầm mê luyện bắn súng, sau khi Thiếu soái bị Đại soái gọi tới kêu đi đâu, cô đành phải dọn cặp sách trở về trường.

Sau khi tốt nghiệp mọi người thả lỏng rất nhiều, có vài bạn học làm gia sư, người có gia cảnh tốt thì đính hôn, muốn trở thành một người phụ nữ của gia đình, hiền thê lương mẫu.

Quản Mỹ Quân đã lâu chưa gặp Cố Mính, bây giờ thấy nhau rồi thế nào cũng nhìn hơi khác: "A Mính, mình thấy lưng cậu thẳng quá."

"Không lẽ lúc trước eo bị nghiêng vẹo hay gù xuống à?"

"Không không." Cô ấy vuốt cằm đoan trang nói: "Giống như... săn chắc hơn."

Cố Mính cười thần bí, kéo tay cố ấy sờ vào cặp của mình.

Quản Mỹ Quân đụng tới nòng súng lạnh lẽo, suýt nữa thì mở miệng kêu lớn: "Súng?!" Cô ấy nhanh chóng đảo mắt khắp phòng học, thấy mọi ngời đều không chú ý tới, nhỏ giọng hỏi: "Cậu lấy ở đâu vậy? Đồ thật hả?"

Hai người chụm đầu, Cố Mính mở cặp cho cô ấy xem: "Tất nhiên." Cô cười đắc ý: "Dù sao chuyện này cũng phải cảm ơn cậu!" Kể lại việc cô với Thiếu soái lúc trước cá cược với nhau: "Mỹ Quân, cảm ơn cậu không bị cái thứ đầu heo kia lừa gạt!"

Quản Mỹ Quân bật cười: "Mình đâu phải loại người ngu ngốc?" Lại nổi đóa: "Thì ra lúc đó cậu không phải vì tình chị em, mà vì tiền mới ra tay."

"Chứ cậu nghĩ thế nào mình mới giúp chứ?"

Hai người tức khắc đấu khẩu, Quản Mỹ Quân bắt cô mời khách, bằng không thì biết tay.

*

Tiếng chuông vang lên, học sinh đang đùa giỡn ầm ĩ đều ngoan ngoãn về chỗ. Thầy Vương mang theo tệp tài liệu kẹp giáo trình đi vào, ánh mắt như có suy tư gì nhiều lần nhìn Cố Mính, thừa dịp ông ấy xoay người viết bảng, Quản Mỹ Quân nhỏ giọng nói thầm: "Sao thầy ấy cứ nhìn vòng vòng cậu thế?"

Cố Mính mặt không cảm xúc: "Thầy ấy biết mình là Dung Thành công tử rồi."

Quản Mỹ Quân há miệng lớn tới nổi có thể nhét quả trứng gà: "..."

Sau khi tan học, chân trước Vương Nhất Đồng vừa rời lớp, chân sau Cố Mính liền vào văn phòng ông ấy.

Vương Nhất Đồng thấy cô đi vào, nội tâm cực kỳ phức tạp.

Lần đầu khi biết Cố Mính là Dung Thành công tử, ông đã triệt để khiếp sợ.

Khiếp sợ với cách hành văn sắc bén đánh đá chua ngoa của cô, sâu sắc nhận thức được rằng cô gái nhỏ dịu dàng nhu nhược giờ đã khác hoàn toàn.

Với lại sau khi Công Tây Uyên goi tới, kể việc cô là di thái thái của Phùng Cù, dặn ông nhớ giữ bí mật, khi đó ông càng khiếp sợ không biết nên nói cái gì.

Làm di thái thái cũng không phải việc cao quý gì.

Có nhiều nữ sinh làm di thái thái người quyền thế lớn, sống trong nhung lụa, chìm vào những cuộc đấu tranh hậu trạch,

Nhưng ông rất vừa lòng với Cố Mính, dựa theo năng lực học tập của cô thì hoàn toàn có thể tiếp tục học tập nghiên cứu, không cần gả chồng sớm, không lường được cuối cùng cô vẫn đi con đường này.

Công Tây Uyên nghe giọng ông có hơi run, thông qua điện thoại khuyên bảo: "Anh Nhất Đồng, anh hơi hẹp hòi đấy, mở ra con đường dân trí không lẽ chỉ bao gồm nông dân, công nhân, học sinh và thương nhân thôi sao? Quan trọng là còn có những cô gái bị giam trong cái lồng hậu trạch. Chỉ cần bọn họ tỉnh ngộ, những đứa con bọn họ nuôi lớn chắc chắn là các mầm non trẻ đầy hứa hẹn!"

Vương Nhất Đồng giống như thấy được ánh sáng giữa sương mù: "Công Tây, anh tuy lớn hơn cậu vài tuổi nhưng đôi khi tư tưởng vẫn còn cổ hủ. Đúng là nghe vua nói một buổi, thắng đọc sách mười năm, sau này còn phải nhờ cậu chỉ dạy cho!"

Công Tây Uyên cười ra tiếng: "Anh Nhất Đồng cũng không cần khiêm tốn như thế, chúng ta cùng nhau tiến bộ."

Nghĩ nghĩ, Vương Nhất Đồng nghĩ tới một việc: "Nếu Cố Mính là di thái thái của Phùng Cù, mỗi ngày bên gối thổi thổi vài cái, có thể ít nhiều ảnh hưởng tới quan niệm của Phùng Thiếu soái."

Thảm án học sinh bị bắn chết ở Ngọc Thành như vang lên hồi chương cảnh báo, tuy Vương Nhất Đồng dạy nữ sinh, những cũng không thể làm ngơ những học sinh khác vì thúc đẩy xã hội tiến bộ mà đổ máu hy sinh, vì thế đã nhiều lần thảo luận với Công Tây Uyên.

Công Tây Uyên biết ông yêu quý học sinh, nhưng nhớ tới tình hình ở chung của Cố Mính và Thiếu soái, vội vàng ngăn cản: "Anh Nhất Đồng, Cố Mính làm di thái thái là do sự bức bách của người nhà, lá bất đắc dĩ, em ấy vẫn còn là một cô gái nhỏ, với lại tình hình phủ Đại soái phức tạp, chỉ cần em ấy lo tốt bản thần là được."

Hắn nhớ lại cô gái nhỏ nhu ngược động lòng người kia, nội tâm có nhiều sự không đành lòng.

Người đẹp như thế, tốt như thế, lại dễ bị chôn vùi.

Cô tự mình cố gắng giãy giụa để sống tốt đã là việc khó rồi, cần gì phải làm cô khó xử?

Hai người vì điều này mà xảy ra tranh chấp, nhưng cuối cùng thì Vương Nhất Đồng bị Công Tây Uyên thuyết phục, thấy Cố Mính cũng bình tĩnh tiếp thu thực tế, tiếp nhận sự thật cô là di thái thái của Phùng Thiếu soái.

❀❀❀❀❀

Hoạ: mọi người có thấy tiểu thuyết này ngoại trừ kể về tuyến tình cảm nam nữ chính ra thì còn mang nét nhân văn về người phụ nữ bị sự cỗ hủ và bất công đàn áp không? Tui thấy tác giả muốn truyền thông điệp cho các chị em chúng mình á ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi