ÔM CHẶT ĐÙI THIẾU SOÁI

Edit: Tây Hoạ

❀❀❀❀❀

Có một di thái thái miệng lưỡi sắc bén thì cảm giác thế nào, cuối cùng thì Phùng Cù cũng lĩnh hội được.

Hắn ngồi sau bàn công sự, cách nhau một mặt bàn dài, nén giận thương lương với cô: "Nếu được thì đừng lên Thượng Hải, hai ngày sau tôi với em cùng về Dung Thành đi."

Cố Mính nhớ là mấy cái bản thảo truyện người lớn vẫn còn trong phòng ngủ, trong lòng chột dạ - thân phận Dung Thành công tử bị lộ cũng không sao, dù gì thì bây giờ cô bất chấp tất cả, không cần tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn nữa.

Nhưng thân phận tác giả viết truyện người lớn mà còn lấy ý tưởng từ Phùng Cù, chuyện này lập tức trở nên nghiêm trọng.

Cô cò kè mặc cả: "Khi tôi dọn xong đồ ở Dung Thành rồi lên Thượng Hải ngay."

Phùng Cù dự định đi bước nào tính bước đó, trước tiên giữ cô lại đã: "Vậy chúng ta về Dung Thành rồi tính tiếp. Hôm nay vừa lúc trường học mở lại lớp, mời tôi với em đến tham quan."

Sau khi quân Dung Thành đánh chiếm được Ngọc Thành, có rất nhiều hàng quán cửa tiệm đều đóng cửa, gay cả trường học cũng nghỉ học.

Bước đầu tiên hậu trùng kiến sau chiến tranh là trường học đi học lại, cửa hàng mở cửa.

Phùng Cù mang theo phó quan thân vệ và Cố Mính đi xem trường học trước.

Tào Thông làm chủ Ngọc Thành tám năm, bóc lột bá tánh, xa hoa lãng phí không biết nghỉ, vậy mà trường học ở Ngọc Thành lại rộng mở sáng sủa, giáo dục rất được coi trọng, Cố Mính thấy vậy hơi kinh ngạc.

Nhóm giáo viên ăn mặc lịch sự ngay ngắn nghênh đón Phùng Cù, còn để cho các học sinh xếp hàng chào, nói chuyện trong sảnh lớn của trường học.

Tất nhiên là trước khi tới Phùng Cù đã có chuẩn bị, hắn ngồi giữa sảnh lớn, bên cạnh có hiệu trưởng và các ủy ban ủy viên giáo dục của Ngọc Thành.

Hôm nay hắn mặc quân phục thăng thớm, bao tay màu trắng để diễn thuyết, nhìn cũng ra ngô ra khoai lắm, nói gì mà "Giáo dục đào tạo người tài là quan trọng nhất, cơ nghiệp quốc gia hưng thịnh, mà Ngọc Thành đặc biệt, cần phải làm mới hệ thống giáo dục mới có hy vọng", ý là khuyên bảo học sinh cố gắng học hành để làm giàu đất nước.

Thời điểm hắn diễn thuyết, Cố Mính ngồi dưới đài trong lòng yên lặng đánh gia bốn chữ: Nhân mô cẩu dạng(*)!

((*) Nhân mô cẩu dạng: dạng chó hình người, nôm na là chỉ hành vì và vẻ ngoại nhìn sơ thì rất phong độ, quang minh chính đại nhưng thật ra nội tâm hèn hạ, nhát chết.)



Bề ngoài của Phùng Cù thật sự là điểm mạnh, mấy bài văn mẫu nhàm chán qua lời hắn nói cũng lộ ra phong thái tri thức, có thể lấy được thiện cảm của những người đang ngồi đây.

Nữ phóng viên của 「Ngọc Thành nhật báo」 hai mắt tỏa sáng, chờ học sinh lần lượt về lớp, nhóm giáo viên cũng chân trước chân sau đi dạy, cô ta ba bước cũng biến thành hai bước phóng tới phỏng vẫn Phùng Cù, với lại còn có nhiếp ảnh gia chụp hình.

Phùng Cù tóm được Ngọc Thành, muốn trấn an lòng dân nên mấy ngày nay tòa soạn đều tuyên truyền chính sách của Dung Thành, tin tức hôm nay cũng hợp với hoàn cảnh.

Vấn đề của nữ phóng viên đa số là hỏi cho qua có lệ, hướng phát triển rất rõ ràng, hỏi xong còn chưa chịu đi, cọ tới cọ lui muốn dựa vào người hắn: "Thiếu soái, tôi có một số vấn đề cá nhân muốn phóng vấn ngài, không bằng mời Thiếu soái uống cà phê, chúng ta vừa uống vừa tiếp tục phỏng vấn?"

Cố Mính ngồi dưới đài nhìn thấy cảnh này, còn có Đường Bình ngồi bên cạnh, cô ung dung: "Đường phó quan, Thiếu soái nhà anh dù gãy tay gãy chân vẫn thu hút ong bướm nhỉ."

Đường Bình phản bác: "Cố di thái, Thiếu soái không có gãy chân, ngài ấy cũng không thu hút ong bướm." Ngài đây ngồi dưới đài xem trò vui mà không thấy ánh mắt cầu cứu của Thiếu soái nhắm thẳng bên này à?

Phùng Cù bị nữ phóng viên chặn, ánh mắt ngó ngó xuống dưới đâì, muốn xem nha đầu này có hành động như thế nào, kết qua kẻ lừa đảo không sao cả ngồi yên coi diễn, còn châu đầu ghé tai gì đó với Đường Bình.

"Xin lỗi, công việc bận rộn." Phùng Cù dứt khoát từ chối nữ phóng viên: "Vị này là ủy viên ủy ban giáo dục Ngọc Thành, Chu Gia Thụ tiên sinh, tiên sinh am hiểu học vụ, lúc hệ thống dạy học của Ngọc Thành như thế nào thì sau này chỉ cần biết là sẽ tốt hơn, tôi sẽ viết báo cáo gửi lên Đạo soái, phân phối tài chính. Với lại về phương diện dạy học, quân Chính phủ sẽ không can thiệp. Nếu tiểu thư muốn phỏng vấn vấn đề học vụ thì cứ hỏi Chu Gia Thụ tiên sinh."

Tuy Tào Thông là một gã nhà quê, cha xuất thân từ nghề buôn lậu, loạn thế xưng hùng, ngoại hiệu "Tào đại ngốc tử"(*), nhưng lúc làm đốc quân ở Ngọc Thành thi cực kỳ tôn sư trọng đạo, gã cực khổ lắm mới mời được Chu Gia Thụ về để cả thiện hệ thống giáo dục.

((*) Chỗ này mình để nguyên văn không đổi vì edit ra nó cứ ngượng mồm thế nào ấy.)

Sau khi Phùng Cù tiếp quản Ngọc Thành, trong lòng Chu Gia Thụ bồn chồn, đã chết một tên Tào rồi thì đừng mong sau này sống yên ổn.

Tuy Tào đại ngốc tử tham lam, bóc lột bá tánh nhưng cũng chăm chút giáo dục, xem như bớt khổ. Phùng Cù nói mấy câu đó, quân Chính phủ sẽ trích ngân sách ra, tâm trạng cuối cùng cũng thả lỏng xuống.

Hắn nhìn ra, nữ phóng viên có ý khác(*), chỉ là Phùng Thiếu soái không tiếp lời, đúng lúc giải vây cho hắn: "Thiếu soái công việc bận rộn như vậy nên cứ tùy tiện."

((*) Nguyên văn là Túy Ông chi ý bất tại tửu: Ý của Túy Ông không phải ở rượu, có dụng ý khác, ý không ở trong lời.)

Phùng Cù tạm biệt Chu Gia Thụ và hiệu trưởng, sải chân bước xuống hàng ghế đầu tiên, kéo Cố Mính đi.

Lực chú ý của nữ phóng viên đều dính trên người Phùng Cù, lúc nãy tập trung giờ mới thấy bên cạnh Phùng Cù còn có phụ nữ, trên mặt ngượng ngùng: "Tiểu thư đó là ai vậy? Không nghe nói Phùng Thiếu soái mang nữ quyến(*) tới Ngọc Thành mà."

((*) Nữ quyến: người thân thuộc phái nữ.)



Sau khi Ngọc Thành bị quân Dung Thành chiếm, Phùng Cù sớm đã mời Chu Gia Thụ gặp mặt quân CHính phủ, bàn bạc lại việc nhập học lên lớp. Với lại đây là lần gặp mặt thứ hai, Chu Gia Thụ hơi có ấn tượng với Phùng Cù, suy đoán; "Có lẽ là di thái thái của Phùng Thiếu soái."

"Phùng Thiếu soái chưa lập gia đình nữa. Không lẽ là Doãn Chân Châu?"

Nữ phóng viên nắm tin tức nhanh, lúc quân Dung Thành vào thành, để làm tốt bổn phận của phóng viên mà đi hỏi thăm khắp nơi về Phùng Cù, nghe nói hắn tình đầu ý hợp với đệ nhất tài nữ DungThành Doãn Chân Châu, bây giờ thấy một cô gái bên người hắn thì lập tức xác định đó là Doãn Chân Châu.

Cố Mính hoàn toàn không biết bản thân bị người khác xem thành Doãn Chân Châu, bị Phùng Cù kéo ra sảnh trường.

Vẻ mặt hắn không vui: "Vừa nãy em cứ ngồi dưới đài xem náo nhiệt như thế à?"

Cố Mính quăng cho hắn một ánh mắt xem thường: "Người xem náo nhiệt cũng không chỉ có mình tôi, Đường phó quan cũng thấy mà, sao Thiếu soái chỉ bộc phát lửa giận với tôi? Tôi là quả hồng mềm chắc?"

Đường Bình đứng hầu kế bên, suýt nữa quỳ xuống lạy cô, rất muốn hỏi một câu: Cố di thái, hai ta cũng đâ có thù hằn gì đâu?

Hắn lặng im lui về sau năm bước, cách Thiếu soái và Cố di thái thật xa, đỡ phải trâu bò đánh nhau ruồi muỗi cũng chết.

Phùng Cù nhéo khuôn mặt mềm mại trắng nõn của cô một cái: "Em là quả hồng mềm sao?" Ngày hôm qua hắn bị cào mấy phát, chỗ bị cào dán lên áo sơ mi nóng rát, quả hồng mềm nào có móng vuốt lợi hại như vậy?

Cố Mính cố ý thở dài: "Đúng vậy, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ mực người làm thịt, nếu trong tay có quyền thế, hô một cái người người nghe theo, vậy Thiếu soái dám phái người bắt cóc tôi tới Ngọc Thành sao?"

Phùng Cù chịu không nổi bộ dáng cô kiêu ngạo thế này, cảm thấy vẫn là tiểu nha đầu ngoan ngoãn ôn thuần lúc trước đáng yêu hơn, có lẽ người có tài hoa đều cậy tài khinh người.

Thời đại mới cũ luân phiên, dân trí chưa mở, không riêng Tào đại ngốc tử coi trọng giáo dục mà quân Chính phủ khắp nơi dù chém gϊếŧ ta chết người sống, cũng đồng lòng có nhận thức chung một vấn đề, đó là giáo dục.

Đất nước chia năm xẻ bảy, chiến tranh liên miên, ai cũng giãy giụa muốn thoát khỏi dòng nước sâu này, dù là sơn phỉ, dù là quân Chính phủ độc tài gϊếŧ người như ma, đều có một sự kính ngưỡng đối có thừa với người đọc sách. Bọn họ trục lợi khơi mào chiến tranh, nhưng lại đối xử người đọc sách như đấng cứu thế, khuyên học hưng giáo tân hỏa tương truyền(*).

((*) Mình không hiểu ý chỗ này là gì, bạn nào biết thì nói mình nha, mình cảm ơn.)

"Cái đó là tôi mời, xin Dung Thành công tử tới Ngọc Thành khảo sát giáo vụ!" Phùng Cù ôm cô bước chân: "Em hiểu sai ý!"

Bỗng Cố Mính nhớ tới có một vấn đề cần hỏi: "Ngài biết tôi viết báo từ lúc nào vậy?" Thử hỏi: "Ở Thượng Hải... hay là Dung Thành?"

Phùng Cù chớp chớp mắt: "Em đoán đi."

Trong lòng hắn rất là đắc chí, không cẩn thận nạp một bảo bối vào nhà.

Phụ nữ biết nghe lời quá nhiều, nhưng Dung Thành công tử tài hoa có chủ kiến lại hiếm thấy.

Phùng Đại soái luôn chú tâm vào việc dạy học, phụ tá bên người ông đều là du học sinh, bản thân không những kính trọng người tài mà còn dạy mấy đứa con trai mình ưu ái người đọc sách.

Hai người tách ra mấy tháng, Phùng Cù không chỉ đọc đi đọc lại văn chương của Dung Thành công tử mà còn đọc văn chương của Đồ Lôi, rút ra kết luận: Tiểu di thái thái nhà hắn dù là câu từ dù là đầu bút, học thức đều đè bẹp dí Đồ Lôi.

Trước kia thái độ khinh mạn đối với Cố Mính có thể có có thể không, cũng chỉ là hắn dễ như trở bàn tay nắm được cô, như một đồ vật tầm thường trong nhà.

Nhưng Dung Thành công tử thì khác, cô tạo nên một cuộc chiến trong vòng văn hóa Thượng Hải, khiến nhiều văn hào học giả phải lau mắt mà nhìn.

Thái độ hiện tại của Phùng Cù đã có sự thay đổi, trong vô thức lộ ra sự tôn trọng với người đọc sách, cho nên mới liên tiếp thất bại lui về sau vì những trò lo lối khóc lóc của cô.

"Mau nói mau nói, rốt cuộc là nhận ra từ khi nào?" Cố Mính hỏi liên tục, Phùng Cù cắn chết không nói.

Cô đành tự tìm đáp án: "Không lẽ... Bùi Thế Ân ở Thượng Hải tìm hiểu tin tức?" Lúc cô ở Dung Thành làm việc rất cẩn thận, chắc là không bị bại lộ rồi.

Phùng Cù thấy bộ dáng vò đầu bứt tai suy nghĩ, không khỏi lớn giọng cười to – cuối cùng thì cũng có việc khiến kẻ lừa đảo này hao tổn tinh thần!

Ngày đó Phùng Cù mang cô đi tuần tra những chỗ khác. Mỗi một chỗ mà họ đến, hiệu trưởng và phó hiểu trưởng đều tự mình ra nghênh đón, dẫn bọn họ đi tham quan.

Theo Cố Mính quan sát, Phùng Cù thật sự không phải đi chơi mà là nghiêm túc khảo sát tình hình, biết mỗi trường học có khó khăn chỗ nào, phó quan đứng cạnh cầm bút ghi lại trong sổ tay, không giống đang giả bộ.

❀❀❀❀❀

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi