ÔM ĐÙI BẠN TRAI CŨ

Editor: Lyn 

"Năn nỉ anh đó Phù Kiêu ca ca ~."

------------------------------

Phù Kiêu trực tiếp nhảy xuống ngựa đi tới chỗ cô, Nhiêu Thanh Án thấp thỏm nhìn anh. Phù Kiêu bước tới gần rồi bất ngờ bế ngang cô, Nhiêu Thanh Án hoảng sợ kêu lên "Phù Kiêu!". Sau đó vội vã ra hiệu bằng mắt cho người quay phim vẫn còn ở đó.

"Cái gì nên quay, cái gì không nên quay bọn họ đều hiểu rõ." Phù Kiêu liếc mắt nhìn người quay phim, trực tiếp bế Nhiêu Thanh Án lên lưng ngựa rồi trèo lên ngồi phía sau ôm lấy cô "Không cần phải đi theo." Câu nói này dành cho ai, không cần nói cũng biết.

Từ khi Phù Kiêu xuất hiện, người quay phim vẫn luôn đứng ngốc ở đó. Lúc này anh ta cũng đã nhận được thông báo của đạo diễn cho tạm nghỉ, mặc dù vẫn còn chưa hết khiếp sợ cùng nghi hoặc nhưng họ cũng không thể hóng chuyện của khách mời được.


Nhiêu Thanh Án ngồi trên lưng ngựa bị Phù Kiêu ôm vào trong ngực, bọn họ cưỡi ngựa đi đến một hướng khác. Anh càng không mở miệng nói chuyện thì trong lòng cô càng lo lắng không yên.

"Anh đừng tức giận, được không?" Nhiêu Thanh Án cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Không thể."

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa vặn đối mặt với ánh mắt anh đang nhìn xuống, cô mím môi: "Vậy anh có thể đừng hung dữ với em được không?"

"Không thể." Phù Kiêu hừ lạnh từ chối.

Nhiêu Thanh Án ôm cổ Phù Kiêu, cọ xát làm nũng, hôn một cái vào cằm anh, sau đó khẽ quan sát biểu cảm của anh.

"Làm nũng cũng vô dụng." Phù Kiêu mặt lạnh nói.

"Em biết sai rồi mà ~"

"Sai chỗ nào, hửm?"

"Em không nên lừa anh, không nên không nói cho anh biết mà đã tham gia chương trình 'luyến ái' này."

"Còn gì nữa không?" Phù Kiêu nhíu mày hỏi. Chuyện quan trọng nhất là không nên tiếp xúc gần với Lam Ôn Mậu như vậy mà cô lại bỏ qua?


"Còn gì nữa à?" Nhiêu Thanh Án cố gắng nghĩ lại.

Phù Kiêu giễu cợt nói: "Hết rồi. Em không đi ghép đôi ghép cặp với sư huynh của em đi, còn ở đây nhận sai với tôi làm gì."

Nhiêu Thanh Án bỗng nhiên hiểu ra, nghĩ thầm, Phù Kiêu không phải là đang ghen đấy chứ?" Trong lòng có chút cao hứng nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ ra ngoài, "Tất cả chỉ là hiểu lầm, em với sư huynh chỉ là quan hệ bình thường. Sau này em chỉ tạo CP với anh thôi."

"Hừ, ai muốn tạo CP với em chứ, tôi không thèm."

"Thế thì em đành cùng Thạch Quyền tạo CP vậy."

Sắc mặt Phù Kiêu trầm xuống "Nhiêu Thanh Án, em muốn làm anh tức chết có phải không?"

Nhiêu Thanh Án cười trộm, được rồi, không chọc tức anh ấy nữa "Vậy em cầu xin anh cùng em tạo CP, em không muốn tạo CP với người khác đâu. Em sẽ chỉ viết thư cho anh, chỉ hẹn hò với anh, có được không? Năn nỉ anh đó ~"


Phù Kiêu khẽ hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.

"Năn nỉ anh đó Phù Kiêu ca ca ~" Cô ôm lấy cổ anh rầm rì nũng nịu "Phù Kiêu ca ca, có được hay không?"

Xong đời. Cô như thế này bảo anh làm sao tức giận được nữa đây? Phù Kiêu mềm lòng đến rối tinh rối mù, phiền chết đi được.

"Im miệng." Phù Kiêu cau mày bóp hai má cô khiến cho miệng của cô chu lên "Vậy thì anh đành miễn cưỡng đồng ý vậy. Không có lần sau đâu."

"Ưm ưm ưm!" Nhiêu Thanh Án mừng rỡ gật đầu.

Cô vươn tay ý đồ muốn gạt tay Phù Kiêu ra khỏi mặt mình. Anh buông tay trên mặt cô xuống, rồi giữ chặt sau gáy cô rồi hôn lên.

Một lúc sau anh mới thả cô ra. Hai mắt Nhiêu Thanh Án đầy nước, cả người mềm nhũn. Cô nhìn miệng anh còn dính đầy son môi của cô thì cười như nắc nẻ "Ha ha ha ha ha ..."

"Em cười cái gì?" Phù Kiêu khó hiểu hỏi.
Nhiêu Thanh Án vừa cười vừa cầm khăn tay giúp anh lau vết son trên môi. Cô đưa khăn tay dính đầy son cho anh xem, mặt mày hớn hở nói: "Anh xem đi, đây chính là bằng chứng cho thấy anh là một tên hái hoa đạo tặc(*)."

(*) yêu râu xanh, kẻ chuyên đi cưỡng bức phụ nữ.

"Hái hoa đạo tặc cũng không chỉ làm mỗi thế." Anh thấy cô đắc ý như thế liền nghiến răng, ấn gáy cô tiếp tục hôn.

Nhiêu Thanh Án và Phù Kiêu cởi bỏ phục trang rồi cùng nhau quay trở lại căn nhà tình yêu. Trong phòng, có người thì ngồi tán gẫu, có người đánh bài, có người lại đang gảy đàn ghita.

Sau khi làm nũng với Phù Kiêu, Nhiêu Thanh Án thấy anh không còn tức giận nữa thì trong lòng cũng yên tâm. Nhưng cô có cảm giác chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Quả nhiên, khi Phù Kiêu nhìn thấy Lam Ôn Mậu sắc mặt liền trầm xuống.
Nhiêu Thanh Án ngầm chọc chọc anh, Phù Kiêu liếc cô một cái rồi không thèm để ý tới cô. Anh không phải là diễn viên nên khi gặp tình địch của mình, anh cũng không thể bày ra vẻ mặt thân thiện được. May là anh chỉ nhìn Lam Ôn Mậu một chút rồi quay đi.

"Oa! Đây chính là vị khách mời nam thứ tư của chúng ta sao?" Hai mắt Tôn Li phát sáng lên khi nhìn thấy Phù Kiêu. Ánh mắt mọi người cũng tập trung nhìn về phía anh.

"Đúng vậy. Anh ấy là Phù Kiêu." Nhiêu Thanh Án giới thiệu anh với mọi người.

"Xin chào ~ Chúng ta ngồi xuống đây trước đi." Một cô gái có mặt mũi xinh đẹp, khí chất ưu nhã mỉm cười hướng Phù Kiêu chào hỏi "Nửa còn lại của nhóm thứ tư."

Nhiêu Thanh Án không cần đoán cũng biết cô ấy là nữ khách mời thứ tư, liền cùng cô ta chào hỏi: "Xin chào ~"

Cô ta hơi ngẩn ra một lúc, nhìn về phía Nhiêu Thanh Án, mỉm cười gật đầu.
Vạn Viện Viện che nửa khuôn mặt, không biết cô nhóc này là ngốc thật hay ngốc giả nữa.

Nhưng mà Nhiêu Thanh Án đúng là ngốc thật. Bây giờ cô mới nhận ra người ta không phải chào hỏi mình, cô mỉm cười xấu hổ.

"Thanh Án, ngồi xuống trước đi." Lam Ôn Mậu vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình nói.

"Vâng."

Cô còn chưa kịp bước đi thì Phù Kiêu đã ho nhẹ một tiếng. Đầu tiên anh tìm một chỗ rồi ngồi xuống, sau đó nhìn về phía cô, cái này ai mà chẳng biết anh có ý gì chứ. Nhiêu Thanh Án giả bộ không nhìn thấy hành động của Lam Ôn Mậu, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Phù Kiêu.

Mấy người họ ngồi quanh một cái bàn trà lớn, Mạnh Tử Châu mở miệng nói trước: "Bây giờ mọi người đều đã đến đông đủ cả rồi, chi bằng chúng ta giới thiệu lại bản thân mình một lần nữa đi?"

"Được đó." Vạn Viện Viện đáp lời.
"Bắt đầu từ ai trước đây?" Tôn Li đảo mắt một vòng "Hay là... Bắt đầu từ người mới tới đi!"

Cô gái khách mời mới tới nhìn Phù Kiêu một chút, ngập ngừng nói: "Vậy...Vậy để tôi giới thiệu trước."

"Được." Mạnh Tử Châu nhìn về phía cô ta nói. Hôm nay anh ta là người đi đón nữ khách mời này nên hai người đã quen nhau trước, "Cô không cần quá khẩn trương, cứ thả lỏng là được."

Tống Á Tư cảm kích mà cười với Mạnh Tử Châu, mở miệng nói: "Chào mọi người, tôi là Tống Á Tư. Mọi người đoán xem nghề nghiệp của tôi là gì?"

"Vóc dáng của cô rất đẹp, nhìn rất giống một diễn viên múa ba-lê ~" Mạnh Tử Châu là người suy đoán đầu tiên. Anh ta biết tên của Tống Á Tư nhưng không biết cô ta làm nghề gì.

Tống Á Tư cười lắc đầu.

"Khí chất của cô rất ưu nhã. Cô là ca sĩ sao?" Nhiêu Thanh Án nghi ngờ nói.
"Cũng không phải."

"Chẳng lẽ là giáo viên dạy lễ nghi? Hay là thiên kim tiểu thư nhà nào đó." Tôn Li nói đùa.

Tống Á Tư không biểu hiện rõ ràng nhưng cũng không phủ nhận điều này.

Mọi người đoán hết một lượt vẫn không ai đoán đúng.

"Anh thử đoán xem." Tống Á Tư nhìn Phù Kiêu nói.

"Nghệ sĩ dương cầm." Phù Kiêu không mặn không nhạt nói. Trước kia anh đã từng thấy cô ta chơi dương cầm tại một buổi tiệc nào đó. Anh trời sinh đã có trí nhớ tốt, hễ là những người anh từng gặp, những sự vật sự việc anh từng nhìn thấy thì sẽ nhớ rất lâu. Hơn nữa mẹ anh cũng đã từng giới thiệu qua với anh một lần.

"Đoán đúng rồi! Anh thật là lợi hại!" Tống Á Tư vui vẻ nói.

"Đúng thật. Mọi người nhìn nè, tay cô ấy rất đẹp. Nhìn qua là thấy đôi tay này trời sinh để đàn dương cầm đó." Tôn Li giống như rất thân thiết cầm tay Tống Á Tư nhìn.
Nhiêu Thanh Án dư quang liếc nhìn Phù Kiêu một cái, sau đó đưa tay mình lên nhìn. Tay của cô vừa nhỏ vừa ngắn chứ không có xinh đẹp, thon dài như tay của Tống Á Tư.

Cô gái nhỏ này đang làm gì vậy? Đang dụ dỗ anh sao? Phù Kiêu nhìn Nhiêu Thanh Án đang nghiêm túc nghiên cứu tay mình. Bàn tay nhỏ nhỏ mềm mềm ấm ấm, khiến anh nghĩ muốn nắm lấy, một nắm là có thể nắm gọn trong lòng bàn tay.

Chết tiệt, con thỏ xấu xa này lại trêu chọc anh! Phù Kiêu khó khăn dời đi ánh mắt, hừ, đúng là một con thỏ xấu xa và xảo quyệt.

"Được rồi, tiếp theo tới Phù Kiêu, tôi gọi anh là Phù Kiêu được không?" Tôn Li tràn đầy hứng thú hỏi.

"Được. Chào mọi người, tôi là Phù Kiêu, là —" Phù Kiêu nói.

"Chờ một chút, để chúng tôi đoán thử nghề nghiệp của anh xem." Tôn Li ngắt lời của anh.

"Anh là CEO sao?" Tống Á Tư hỏi đầu tiên.
Phù Kiêu lắc đầu.

Ánh mắt cô ta lóe lên sự ngạc nhiên, nhìn anh có điều suy nghĩ.

"Vậy anh là họa sĩ à?" Mạnh Tử Châu hỏi. "Tôi thấy anh rất có dáng vẻ của người làm nghệ thuật."

"Không phải."

"Vận động viên trượt tuyết đúng không? Tôi thấy dáng người của anh rất đẹp nha ~" Tôn Li híp mắt cười "Hơn nữa nhà anh còn mở sân trượt tuyết, là một vận động viên rất có tiền."

"Quân nhân?" Thạch Quyền hỏi.

Phù Kiêu mỉm cười lắc đầu, nói: "Không phải. Nhưng đúng là từ nhỏ từng được huấn luyện qua. Anh rất nhạy bén."

"Diễn viên?" Lam Ôn Mậu hỏi.

"Không thể nào là diễn viên được, với dáng vẻ đẹp trai như này nếu là diễn viên thì đã sớm nổi tiếng rồi." Tôn Li nói.

"Có liên quan một chút." Phù Kiêu nói.

"Ồ? Có liên quan đến giới giải trí sao?" Vạn Viện Viện nghĩ một lúc, nói: "Nhà sản xuất? Biên kịch? Đạo diễn?"
"Là đạo diễn." Phù Kiêu gật đầu nói

"Đạo diễn?" Nhiêu Thanh Án kinh ngạc nhìn về phía Phù Kiêu. Lúc học đại học đúng là anh có học chuyên ngành đạo diễn, nhưng nghề chính hiện tại của anh không phải là đạo diễn mà nhỉ?

"Ừm."

Ánh mắt hai người chạm nhau trong chốc lát, cô dời tầm mắt nói: "Nghe qua rất lợi hại đó nha ~" rồi vỗ tay cổ vũ.

"Oa ~ Vậy anh đã quay những bộ phim nào vậy?" Tôn Li hỏi.

"Cũng không quá nổi tiếng, chỉ là mấy bộ phim ngắn mà thôi. Bây giờ tôi đang làm trợ lý đạo diễn, đi theo các vị tiền bối học tập kinh nghiệm một chút." Phù Kiêu khiêm tốn nói.

Tôn Li gật đầu: "À ~"

"Nào, đến tôi đến tôi, tôi tên Mạnh Tử Châu, hiện đang học nghiên cứu sinh tại đại học A." Mạnh Tử Châu cười tươi như ánh mặt trời nói: "Tôi rất vui khi tham gia chương trình này."
"Tôi tên Tôn Li – là một vũ công, hiện đang làm việc tại Đại Kịch Viện quốc gia.

"Tôi là Lam Ôn Mậu, là một diễn viên." Lam Ôn Mậu gật gật đầu.

"Ha ha, còn có ai chưa xem qua phim do Lam lão sư đóng sao?" Tôn Li cười nói.

"Tôi là Thạch Quyền, có mở một công ty vệ sĩ." Thạch Quyền nói.

"Quyền ca thế mà lại là cựu quân nhân, thật lợi hại!" Mạnh Tử Châu một mặt kính nể nói.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ tôn kính, Nhiêu Thanh Án giơ ngón tay cái lên, phát hiện ánh mắt của Phù Kiêu thì lập tức hạ tay xuống.

"Tôi là Vạn Viện Viện, là một diễn viên." Vạn Viện Viện dựa vào ghế sô pha lười biếng nói.

"Tôi là Nhiêu Thanh Án, cũng là một diễn viên." Nhiêu Thanh Án tự giới thiệu về mình.

"Diễn viên ư, sao tôi chưa bao giờ nghe đến cái tên này nhỉ?" Tống Á Tư mở to mắt hiếu kỳ hỏi: "Chị Thanh Án, chị diễn những bộ phim nào để lúc em về xem?"
"Ha ha ~ Cô chưa nghe qua cũng là bình thường thôi. Cái kia, tôi mấy năm nay cũng không có quay phim nhiều." Nhiêu Thanh Án lúng túng nói.

"Có thể nói cho em biết tác phẩm tiêu biểu của chị không? Em rất tò mò, vì sao chị Thanh Án xinh đẹp như vậy, không có lý gì mà lại không nổi tiếng!" Tống Á Tư lộ ra vẻ tò mò hỏi: "Kỹ thuật diễn của chị Thanh Án chắc cũng không quá kém đâu nhỉ?"

"Sao cô lại gọi cô ấy là chị Thanh Án, cô nhỏ tuổi hơn cô ấy à?" Vạn Viện Viện không nhìn nổi nữa. Nhiêu Thanh Án rõ ràng không muốn nói ra rồi mà cái người kêu là Tống Á Tư này lại còn ngồi ở đấy nói linh tinh.

"Không phải." Tống Á Tư bày ra dáng vẻ xin lỗi nói: "Tại tôi thấy Thanh Án nhìn trưởng thành hơn tôi một chút nên tôi mới gọi cô ấy là chị. Chị Thanh Án sẽ không để ý chứ?"

"Đúng vậy, dáng người của cô ấy nhìn trưởng thành hơn cô nhiều." Vạn Viện Viện thiếu chút nữa trợn tròn mắt.
"Ha ha, không sao, cô gọi thế nào cũng được." Nhiêu Thanh Án nhìn thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng liền đứng ra hòa giải.

"Tác phẩm tiêu biểu 《 Sáng sớm 》, 19 tuổi đoạt giải ảnh hậu Kim Bách, tôi rất ấn tượng với kỹ năng diễn xuất của cô ấy. Nhiêu lão sư không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà kỹ thuật diễn của cô ấy cũng rất tốt." Phù Kiêu dịu dàng nhìn Nhiêu Thanh Án, "Cô ấy rất giỏi, tôi chính là fan của cô ấy. Hôm nay được Nhiêu lão sư đặc biệt tới đón, tôi cảm thấy rất vinh dự. Về tuổi tác..." Anh cười cợt nhìn về phía Tống Á Tư "Nhiêu lão sư trông không khác mấy so với vài năm trước, tôi trái lại không thấy cô ấy lớn tuổi hơn ai ở đây cả."

Mặt Tống Á Tư hơi biến sắc.

Nhiêu Thanh Án ngơ ngác nhìn ánh mắt ôn nhu của Phù Kiêu, hai má đỏ lên. Anh rất giống trước đây, vẫn luôn khen ngợi cô: "Án Án, em giỏi quá, tiến bộ rất nhanh, anh bắt đầu cảm thấy mình không xứng với em nữa rồi. Án Án, em rất có thiên phú làm diễn viên, tương lai em sẽ còn tiến xa hơn nữa."
"Đúng, tôi cũng đã xem qua phim của Thanh Án rồi. Bộ phim đó đã để lại ấn tượng với tôi đến tận bây giờ." Thạch Quyền nói.

"Thầy giáo của chúng tôi lúc nào cũng khen ngợi Thanh Án không dứt miệng, nói em ấy nhập tâm rất tốt, là một diễn viên trời sinh để diễn xuất." Lam Ôn Mậu nói.

Nhiêu Thanh Án vội vàng rời khỏi ánh nhìn ôn nhu của Phù Kiêu, nghe thấy nhiều người khen cô như vậy thì lỗ tai cùng mặt đều đỏ bừng hết lên, "Không có khoa trương như vậy."

Mà Phù Kiêu thì lại liếc nhìn đám Thạch Quyền và Lam Ôn Mậu một chút, ánh mắt không mang theo vẻ lạnh lùng nhưng cũng không ôn hòa. Ở tập thứ nhất, CP sư huynh muội hiện đang dẫn đầu, đứng thứ hai chính là Quyền Án CP, anh có thể thân thiện với hai người bọn họ mới là lạ.

Sắc mặt Tống Á Tư ngày càng khó coi nhưng cô ta điều chỉnh trạng thái của mình cũng rất nhanh, tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Thì ra Thanh Án lợi hại như vậy! Là tôi kiến thức nông cạn rồi."
Tôn Li cười nhạo trong lòng.

Vạn Viện Viện không hề che dấu mà lườm Tống Á Tư một cái.

Lam Ôn Mậu đổi chủ đề, kéo lại bầu không khí: "Đúng rồi, bây giờ có thêm hai người, chúng ta trước bàn bạc lại việc nấu cơm mỗi ngày một chút đi."

"Trước đó mọi người phân công như thế nào?" Tống Á Tư nghiêng đầu hỏi.

【Lời tác giả】

Hôm nay là kẹo chanh ~

__________

Edit: Xin lỗi mọi người hôm nay publish hơi muộn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi