ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



Thấy Mâu Nghiên làm bộ phải đi, Thương Liên Thành cũng gấp, chuyển sự chú ý tới trên người Thương Mẫn: “Thương Mẫn, cô tự nói đi, cô cũng nghĩ như vậy à? Cô thật sự muốn vong ân phụ nghĩa như vậy, bỏ mặc em gái cô sao?”
“Mặc dù chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng dù gì cũng là người một nhà, chẳng lẽ cô không nể tình 22 năm nay, để cho con bé một con đường sống sao?”
Thương Mẫn cúi đầu cười yếu ớt, trong nụ cười lại tràn đầy chua xót khổ sở.

Cô ngậm nước mắt, ngẩng đầu nhìn Thương Liên Thành.

Nếu ông ta không nhắc đến 22 năm này, có lẽ cô còn có một chút lòng trắc ẩn, nhưng từ trong miệng ông ta nói ra, đến nay trong đầu cô có thể nghĩ tới tất cả đều là chuyện cũ làm cô đau tận ruột gan.

Cô quét mắt nhìn căn phòng này, chính là ở chỗ này, cô vô số lần ở một bên len lén nhìn cả nhà bọn họ năm miệng vui vẻ hòa thuận, mà cô, bởi vì là con gái của Thẩm Thanh Thanh, luôn bị đeo cái mác không hiểu chuyện.

Rõ ràng, cô cũng khát vọng được yêu như vậy.

“Trước kia tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao rõ ràng là người một nhà, tôi và các người lại luôn không hợp nhau.” Thương Mẫn giơ tay lên, lau nước mắt, đột nhiên thư thái cười.

“Bây giờ tất cả đều được giải thích rồi.

Ba mẹ và trưởng bối giống như các người sẽ không dạy dỗ được đứa trẻ tam quan đoan chính hơn cả ngũ quan như tôi được.”
Sắc mặt Thương Liên Thành hoàn toàn đen lại.

Thương Mẫn ngẩng đầu, cười cười với Mâu Nghiên: “Chồng, chúng ta về nhà.”
Mâu Nghiên sờ tóc cô một cái, đẩy xe lăn của cô, đi về phía cửa.


“Thương Mẫn!” Triệu Nhã Liên muốn theo sau, Trữ Trình lại ngăn ở trước mặt bà ta.

“Bà Thương.” Trữ Trình rất cung kính chào bà ta một cái: “Bà cũng không cần lãng phí thời gian chỗ cậu hai và mợ chủ nhà tôi nữa, cô Thương Tuyết lúc này đã đến nhà họ Du, nếu lúc này bà đến trước mặt cậu Du sám hối, có lẽ còn có thể đổi cho cô Thương Tuyết một đường sống.”
Trên đường trở về Thương Mẫn vẫn luôn trầm mặc không nói một lời.

Mâu Nghiên dựa vào ghế, nhìn chằm chằm gò má của cô: “Đau lòng sao?”
Dù sao cũng là người nhà sống với nhau lâu như vậy, ngay cả một người ngoài như anh còn cảm thấy kinh ngạc, nói gì đến Thương Mẫn là người liên tiếp phải nhận những đả kích lớn như vậy.

“Nếu em nói em không đau lòng thì có phải quá vô tình không?” Thương Mẫn quay lại nhìn Mâu Nghiên.

Khóe miệng Mâu Nghiên hơi nâng lên, không trả lời.

“Đúng là hơi thương tâm, nhưng nghĩ đến những chuyện trước đây thì cảm thấy chuyện này cũng không khó chấp nhận như vậy.

Trước đó em vẫn luôn không hiểu tại sao đều là con của ba mà em lại không được chào đón.

Em còn nghĩ rằng vì Triệu Lan Chi, Thương Tuyết có mẹ che chở, dù sao có mẹ ghẻ sẽ có ba dượng cho nên ba có bất công.

Nhưng bây giờ em rõ rồi, dù cho mẹ em còn sống thì ông ta cũng không thích em.”
“Mẹ của em luôn dùng một cách khác để bảo vệ em.” Mâu Nghiên nói rõ ràng.

Đôi mắt Thương Mẫn lấp lánh.


Đúng vậy, cô vẫn luôn được mẹ bảo vệ, mẹ không muốn cô vừa chào đời mang tiếng là con rơi, con hoang nên đã dùng hết năng lực của mình để tìm một người ba cho cô, để cô được làm đại tiểu thư của nhà họ Thương.

Mẹ đã quá mệt mỏi rồi… Bà ấy tính toán lâu như vậy để cho cô có một tương lai sáng lạn, nhưng chính bản thân bà lại không qua được.

Chắc hẳn bà cũng có một quá khứ đau lòng không muốn người khác biết.

Nhất định bà phải yêu người đàn ông kia lắm mới nguyện ý từ bỏ tất cả để sinh con cho ông ta.

Thương Mẫn thở dài, chủ động cầm lấy tay Mâu Nghiên.

“Cho nên, nhị gia anh bây giờ có thêm một nhiệm vụ nữa rồi, anh ngoài bảo vệ em ra còn phải tìm ba cho em nữa.”
Mâu Nghiên bị ngữ khí này của Thương Mẫn dọa cho sặc nước.

“Như vậy thôi sao?” Anh ngạc nhiên với năng lực tiếp nhận của Thương Mẫn.

“Đúng.” Thương Mẫn trịnh trọng gật đầu.

Sao có thể đơn giản như vậy được?
Du Thắng vì cô mà chết, chuyện này cô không vượt qua được.

Cô biết Mâu Nghiên đã thẩm vấn Thương Tuyết, nhưng cô cũng không hỏi anh đã tra hỏi Thương Tuyết những gì.


Cô không muốn khiến anhMâu Nghiên khó xử, không có nghĩa là cô sẽ không nghĩ đến chuyện đó.

Dựa vào cách xử lý và trí tuệ của Thương Tuyết thì cô chắc chắn cô ta sẽ không nghĩ đến chuyện giết người này.

Mặc dù Thương Tuyết hận cô nhưng cô ta lại rất sợ chết, cho nên tuyệt đối sẽ không vì muốn chỉnh cô mà làm chuyện bất lợi cho bản thân, vì vậy đây là một cái bẫy, cả cô và Thương Tuyết đều bị đưa vào tròng, mà Du Thắng chỉ là một vật hi sinh ngoài ý muốn.

Còn ai hận cô và Thương Tuyết như vậy? Thương Mẫn không cần nghĩ cũng biết trước đáp án.

Giải thi đấu thiết kế đã sắp kết thúc, mặc dù Thương Mẫn không ở công ty nhưng có Tô Huệ Phi thay cô xử lí chuyện thi đấu, vòng PK cuối cùng Tô Huệ Phi không được chọn, nhưng Thương Mẫn lại thuận lợi đi tiếp.

Vết thương của Thương Mẫn cũng dần hồi phục, mặc dù ngày đó đau chân nhưng cũng may không tổn thương đến xương cốt quá nhiều, chỉ cần chăm sóc tỉ mỉ thì rất nhanh đã có thể tự đi lại được.

Bác sĩ gỡ thạch cao ra, trên bàn chân bị thương có một vết sẹo hình lưỡi liềm màu hồng nhạt, trên cổ tay cũng thế, giống như vết tích chiến thắng trở về từ cõi chết vậy.

“Tiểu Mẫn Mẫn!” Thương Mẫn nghe thấy giọng Tô Huệ Phi, Thương Mẫn quay đầu lại thì thấy Tô Huệ Phi và Lê Chuẩn xuất hiện ở cửa phòng khách.

“Du Thắng xảy ra chuyện kia làm tớ lo lắng muốn chết, cậu còn không cho tớ đến thăm cậu.” Không đợi Thương Mẫn nói Tô Huệ Phi đã khóc: “Mấy ngày qua tớ cảm thấy như nằm mơ vậy, nhiều chuyện xảy ra như vậy, tớ mắc bệnh tim đến nơi rồi đấy.”
“Không sao, mọi chuyện đều qua rồi.” Ánh mắt Thương Mẫn thoáng hiện lên sự âm u, nhưng vẫn an ủi cô.

Bác sĩ và Lê Chuẩn khẽ gật đầu chào hỏi, Lê Chuẩn đi về phía trước đặt hộp cao lên bàn trà: “Tôi đã cho người tìm thuốc đặc hiệu, có hiệu quả xóa sẹo.”
Thương Mẫn theo bản năng rụt cổ tay lại không muốn để Tô Huệ Phi nhìn thấy, nếu cô ấy biết cô thiếu chút nữa bị người khác giết chết thì chắc chắn sẽ bị dọa sợ.

Nhưng Tô Huệ Phi đã nhanh mắt thấy được hành động của Thương Mẫn, cô ấy nhanh tay kéo lấy tay cô.

Vết sẹo trên cổ tay lộ ra, Tô Huệ Phi kinh hãi nhìn Thương Mẫn, vừa nín đã bắt đầu khóc lại: “Vậy mà cậu còn bảo cậu không sao, cậu và Du Thắng bên nhau nhiều năm như vậy, chắc chắn là vẫn còn tình cảm với anh ta, anh ta vừa chết cậu cũng muốn đi theo…” Thương Mẫn xấu hổ.


Cô thở dài, vỗ vỗ ghế sofa: “Lại đây ngồi.”
Cô muốn quay về thời kì hoàng kim của mình, nhưng lần này trở về rất khác ngày xưa, cho nên có một số việc vẫn nên nói rõ với Tô Huệ Phi.

“Tiểu Phi, đầu tiên tớ muốn xin lỗi cậu, có một số chuyện tớ vẫn luôn giấu cậu…”
Tô Huệ Phi thút thít chờ câu sau của Thương Mẫn.

Thương Mẫn quay đầu nhìn Lê Chuẩn, đang định nói thì trên tầng xuất hiện âm thanh.

Mâu Nghiên mặc một bộ quần áo ở nhà đứng ở cầu thang, không chút ngại ngùng nhìn bọn họ.

Tô Huệ Phi nhanh chóng đứng lên.

” Tổng… tổng giám đốc Mâu?” Tại sao Mâu Nghiên lại ở chỗ này.

“Ông chủ.” Lê Chuẩn cũng đứng lên lễ phép chào hỏi.

Mâu Nghiêu không lên tiếng, chậm rãi đi từ trên lầu xuống, sau đó ngồi xuống sofa bên cạnh.

Thương Mẫn nói với anh muốn mời Tô Huệ Phi đến nhà chơi, chắc là muốn giải thích cho cô ấy quan hệ của hai người bọn họ, lúc đầu cũng không có gì to tát nhưng anh rất hiếu kì, muốn biết Thương Mẫn sẽ giải thích cho Tô Huệ Phi mối quan hệ của hai người họ như thế nào.

“Hai người tiếp tục.” Mâu Nghiên tiện tay cầm một quả táo, cầm dao lên chậm rãi gọt vỏ.

Tô Huệ Phi nuốt một ngụm nước bọt, đây là tình huống gì vậy, đây không phải là nhà của Lê Chuẩn và Thương Mẫn sao? Sao nhìn Mâu Nghiêu mới chính là chủ nhân căn nhà vậy?
Hơn nữa anh ngồi ở đây thì còn ai dám tiếp tục nữa chứ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi