ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thương Mẫn tiễn Tô Huệ Phi đi, bản thân bấm mở phần mềm gọi xe trên điện thoại, tuy nhiên, một chiếc xe Jeep đã dừng ngay trước mặt cô, Thương Mẫn nhận ra là xe của Mâu Nghiên, giật nảy mình.

Cửa sổ xe nửa hạ xuống, giọng nói lạnh lùng từ trong xe truyền ra: “Lên xe.”
Thương Mẫn nhìn trái ngó phải, còn may lúc này đã không sớm nữa, xung quanh không có mấy ai.

“Anh làm gì vậy? Đây là cửa Đạt Phan đó.” Mặc dù anh cố ý đổi sang xe không mấy phô trương, nhưng nếu bị người tinh mắt nhìn thấy, chuyện của họ sẽ không che giấu được nữa.

“Em còn sợ người khác nhìn thấy?” Cũng không biết vì nguyên nhân gì, giọng điệu Mâu Nghiên không tốt lắm: “Hôm nay em đã huy hoàng ở Đạt Phan rồi, ngay cả người của công ty khác cũng nói muốn gặp thử nhà thiết kế thần bí em đấy.”
Thương Mẫn bĩu môi, thành thực lên ghế sau, Trữ Trình quay đầu sang gật đầu với cô ý bảo xe khởi động.


“Xin lỗi mà.” Thương Mẫn lại dùng chiêu cũ, chớp mắt giả bộ đáng thương: “Em biết em sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Mâu Nghiên không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, như không nghe thấy lời của cô.

“Nhị gia.” Thương Mẫn sáp tới gần anh, thò cổ nhìn biểu cảm của anh, Mâu Nghiên vươn tay, đẩy đầu cô về chỗ cũ.

“Nhị gia tốt bụng, anh tha thứ em đi mà.” Thương Mẫn lắc tay áo anh nhõng nhẽo.

Mâu Nghiên lại kéo tay áo mình từ trong tay cô về, vẫn duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ha, lúc mắc sai thì là Nhị gia tốt bụng, lúc tức giận thì là đàn ông chó má?
Thấy Mâu Nghiên quyết tâm không để ý mình, Thương Mẫn buồn bã, dời lực chú ý lên người Trữ Trình đang lái xe ở hàng trước.

Cô nhớ tới lời Đồng Tiên nói với cô, bầu không khí lúc này ngượng ngùng như vậy, hẳn là nên nói chút lời để điều tiết một chút?
“Trữ Trình.” Hai tay Thương Mẫn đặt lên lưng ghế lái phụ, kéo gần khoảng cách với Trữ Trình.

Trữ Trình bỗng bị cô gọi tên, lịch sự cười cười với cô.



là trợ lý, lại phải làm tài xế, có lúc còn phải làm bảo mẫu, tiền lương Mâu Nghiên trả cho anh rất cao sao? Còn nữa, anh có bạn gái chưa, tạm thời có ý định tìm bạn gái không?” Thương Mẫn ra sức hỏi, hoàn toàn không ý thức được ánh mắt ở phía sau muốn nhìn cái gáy cô ra thành cái động.

“Chuyện này…tôi là trợ lý của Nhị gia, Nhị gia muốn tôi làm gì, tôi liền làm đó, không dám có lời oán hận.” Trữ Trình căng thẳng đến lòng bàn tay đổ mồ hôi.

“Anh ấy chính là thấy anh quá thành thực, với tài năng của anh, nếu ra ngoài làm riêng, không chừng sẽ không thua kém gì anh ấy.” Thương Mẫn tiếp tục nói.

“Cô Thương.” Trữ Trình sợ hãi dẫm chân thắng: “Cô nặng lời rồi.”
Thương Mẫn lúc này mới nhìn thấy giọt mồ hôi tinh tế trên đầu Trữ Trình, cô quay đầu, thân thể Mâu Nghiên khẽ động, lại vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hứ! Mặt núi băng, không đáng yêu chút nào.

“Đừng căng thẳng, tôi không đùa anh nữa.” Thương Mẫn phất phất tay.


Xe tiếp tục bình ổn lái đi.

“Nếu không, tôi tìm bạn gái cho anh đi, anh cũng già rồi không còn nhỏ nữa, nếu còn không sinh con, sau này sinh con đi mẫu giáo, những phụ huynh khác đều là tiểu thịt tươi, anh mất mặt biết bao.” Thương Mẫn nghiêm túc nói.

Hô hấp Mâu Nghiên càng thêm nặng nề.

Già rồi không còn nhỏ nữa? Trữ Trình cũng không lớn hơn anh bao nhiêu, cô nói Trữ Trình già, há chẳng phải cũng liên đới nói anh?
“Cô Thương.” Trữ Trình bị Thương Mẫn kích thích không biết nên trả lời thế nào, anh ta luôn liếc nhìn phản ứng của Mâu Nghiên trong gương chiếu hậu, thật sợ anh muốn làm theo ý cô mà đuổi anh ta đi kết hôn sinh con: “Từ nhỏ tới lớn, tất cả các kỹ năng tôi học đều là để hỗ trợ Nhị gia, tất cả mọi chuyện đều là tôi nên làm, dù cả đời này ở cạnh Nhị gia, cũng là bổn phận của tôi.”
Thương Mẫn sững sờ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi