ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



Ngón tay thon dài của Mạnh Kha kẹp lấy một điếu thuốc lá, tiếng bật lửa nghe có chút vui tai, động tác cô ta ưu nhã mà châm điếu thuốc, nhất thời, làn khói ngào ngạt toả ra từ miệng và mũi của cô ta.

Thương Mẫn lần đầu tiên cảm thấy, hoá ra hút thuốc cũng là một chuyện ưu mỹ, động tác của Mạnh Kha thuần thục mà lại không mất phong độ, lại điểm xuyến thêm đôi môi đỏ và sự ưu uất trong ánh mắt cô ta, khiến cho khuôn mặt góc nghiêng của Thương Mẫn như một bức tranh sơn dầu ưu mỹ.

“Tôi học không cao, không có tiền học đại học, tốt nghiệp cấp ba xong là đã ra ngoài đi làm rồi, bởi vì có chút tư sắc, bị bạn học gạt đi club giải trí, ký tên lên một hợp đồng bá vương, một khi huỷ hiệp ước thì phải đền một số tiền vi phạm hợp đồng thật lớn, hai năm đó, ngoại trừ ngủ với người ta ra, thì tôi cái gì cũng làm hết.” Mạnh Kha nhàn nhạt nói: “Tôi quá muốn kiếm tiền, một là muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nơi bẩn thỉu đó, hai là tôi đã quá quen với mấy người có tiền hống hách rồi, bọn họ ỷ vào tài phú của mình mà muốn làm gì mình thích, bọn tôi sống ở đáy xã hội, rõ ràng đều là người sống trên đời, nhưng chỉ có thể hèn mọn mà khuỵ gối, trở thành đồ chơi của bọn họ.”
Thương Mẫn nhíu mày, bị lời của Mạnh Kha nhiễm bi thương.

“Liên tục 24 tháng, những chị em cùng đi vào với tôi, hoặc là bị người ta bao dưỡng, hoặc là theo người ta lên sân khấu, tôi luôn không muốn, vẫn luôn ôm chút hy vọng gì đó đối với cuộc sống, nhưng ở mấy chỗ đó, tự tôn và cao ngạo đều là thứ không nên xuất hiện nhất, tôi cực khổ chịu đựng, mãi đến khi có một ngày, tôi gặp được Thái Lặc…lúc đó, anh ta đã chiếm được một chỗ ở Đạt Phan rồi, anh ta phát hiện ra tôi trong bữa tiệc, hỏi tôi, có muốn đi làm người mẫu không.”
“Năm đó, tôi 20 tuổi, ở trong đêm tối quá lâu, đột nhiên xuất hiện một chấm sáng, tưởng đó là hy vọng.


Tôi tham gia cuộc tuyển chọn của Đạt Phan năm đó, dựa vào hình tượng mà Thái Lặc tạo cho tôi, lấy được quán quân của cuộc thi, kể từ đó, theo anh ta vào Đạt Phan.”
“Nói như vậy, anh ta có ơn với cô.” Thương Mẫn đáp lại một câu.

.

ngôn tình ngược
Nhưng loại người như Thái Lặc, nhất định cũng sẽ không cam chịu làm việc thiện như vậy, chẳng qua là có ý đồ khác mà thôi.

“Đúng.” Mạnh Kha cười: “Chính anh ta đã kéo tôi ra từ trong địa ngục u tối không thấy mặt trời đó, thay tôi trả số tiền vi phạm hợp đồng, anh ta lúc đó, cũng chỉ có hai mươi mấy tuổi, nhưng lại không chỉ ưu tú hơn tôi một điểm, anh ta đã trở thành ánh sáng mà tôi ngưỡng vọng trong cuộc đời, mỗi một bước tôi đi, đều là tiến gần anh ta.”
“Cô đã làm được rồi, cô bây giờ, không cần ngưỡng vọng anh ta nữa.” Thương Mẫn cảm thán.

Ai mà biết được, Mạnh Kha có bề ngoài kiên nghị, người lạ chớ gần, vậy mà cũng là một người tự ti từ trong xương cốt như vậy chứ.

“Phải, cả năm năm rồi, tôi đã tốn năm năm cuối cùng mới đi lên được từ dưới đáy, cuối cùng trở thành bạn gái quang minh chính đại của anh ta, nhưng tôi không ngờ, tất cả những thứ này lại kết thúc nhanh như vậy.”
“Không ai có thể trẻ mãi, nhưng lúc nào cũng sẽ có người trẻ.


Đàn ông mà, đều là như vậy, lúc 20 tuổi thích phụ nữ 20 tuổi, lúc 30 tuổi, vẫn thích phụ nữ 20 tuổi, tôi bận sự nghiệp, bỏ quên tình cảm, hoặc có lẽ anh ta đã sớm chán ghét tôi rồi, cho nên, chúng tôi thực ra đã sớm bằng mặt không bằng lòng rồi.

Bây giờ cái duy trì mối quan hệ chúng tôi chỉ là lợi ích mà thôi.

Tôi dựa vào anh ta lấy được thêm nhiều nguồn vốn và mạng lưới quan hệ, còn anh ta, cần một bình hoa như tôi để giữ mặt mũi ở các dịp hội họp, thậm chí có những lúc, còn cần sự giúp đỡ của tôi để lấy được một số hợp tác.”
“Lần trước cô bị chụp hình qua đêm với đàn ông thần bí ở khách sạn….” Thương Mẫn thử dò hỏi.

“Một người bạn làm ăn mà thôi, Thái Lặc muốn tôi giúp anh ta lấy được đơn hợp đồng đó, muốn đem tôi làm món quà để tặng…” Nước mắt nơi khoé mắt của Mạnh Kha cuối cùng cũng rơi xuống: “Tôi đã có phòng bị trước, biết anh ta sẽ có ngày như vậy, cho nên đã chuẩn bị kế hoạch thoát thân rồi, chỉ là không ngờ vẫn bị paparazzi chụp được, tuy không xảy ra chuyện gì, nhưng đã trăm miệng khó cãi.”
Thương Mẫn tức giận.


Quả đúng là tra nam, sao lại có tên đàn ông ghê tởm như vậy chứ, vì một hợp đồng mà tặng cả bạn gái mình?
“Anh ta đối với cô như vậy, mà cô còn nhẫn nhịn sao?” Thương Mẫn bất bình thay cô ta: “Lăng nhăng, bạo lực gia đình, còn đem cô…”
“Tôi đương nhiên biết anh ta không phải người tốt, đây cũng là nguyên nhân tại sao lần này tôi muốn tham gia lễ thời trang Milan.” Mạnh Kha lau nước mắt, một điếu thuốc đã cháy tận, cô ta dập thuốc vào trong gạt tàn.

“Tôi đã ở Đạt Phan năm năm rồi, mỗi năm năm, nhân viên cấp thấp đều sẽ có cơ hội tấn thăng một lần, năm năm này, tôi cũng tích luỹ không ích mạng lưới quan hệ, cũng hiểu thủ đoạn vận hành của cái giới này.

Tôi muốn chuyển sang làm công việc hậu trường, cho nên, tôi nhất định phải có đủ lý lịch tốt, mà lễ thời trang Milan, chính là bước cuối cùng mang tính quyết định của tôi.”
Mạnh Kha ngồi thẳng người dậy, mắt nhìn thẳng vào Thương Mẫn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi