ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



“Tôi đi theo cô.” Bạch Chấp tiếp tục trả lời.

“Đi theo tôi?” Thương Mẫn càng không hiểu rồi.

“Ừm.” Bạch Chấp gật đầu: “Tôi không quen những người khác.”
Trái tim của Thương Mẫn bị va phải.

Quả thật, là cô dẫn Bạch Chấp từ trong nước đến nơi xa xôi này, anh ta không nơi nương tựa, tính cách như vậy, chắc chắn cũng không muốn chủ động bắt chuyện với người khác.

“Tiểu Mẫn Mẫn, tớ mua xong rồi.” Tô Huệ Phi nhún nhảy đi ra, khi nhìn thấy Bạch Chấp, mắt sáng lên một tỏa ra một chút bất ngờ: “Bạch Chấp? Cậu sao cũng ở đây?”
Khi ở trên máy bay, Thương Mẫn đã để Tô Huệ Phi làm quen một lần.

Ánh mắt của Bạch Chấp không có lấy gợn sóng, anh ta đứng ở trong đám người, giống như bên cạnh nhiều thêm một tấm chắn thủy tinh, tất cả các lời nói và động tác đều không liên quan tới anh ta.


“Thì ra là vậy.” Thương Mẫn mỉm cười, đưa một đống túi đồ đã mua trong tay cho anh ta: “Cậu phải làm người khuân vác, phải làm việc, mới có thể có cơm ăn.”
Bạch Chấp cúi đầu, anh ta nhìn chằm chằm vào đống túi mua sắm nặng trĩu, không có do dự mà nhận lấy.

Cả một ngày, Thương Mẫn cùng Tô Huệ Phi không ngừng mua sắm ăn uống.

Bạch Chấp vốn dĩ sẽ vào lúc các cô đi vào quán ăn vặt mà mua một phần cùng dùng bữa với các cô, sau đó, đồ anh ta gọi càng lúc càng ít, mãi đến khi ăn đến mức khó nuốt.

Nhưng bụng của Thương Mẫn và Tô Huệ Phi giống như động không đáy, nhét thế nào cũng bất mãn, cuối cùng, anh ta ngay cả cửa của nhà ăn đều không vào, tự mình xách đồ đứng đợi ở cửa.

“Ài.” Tô Huệ Phi đưa cho Thương Mẫn một cây kem: “Bạch Chấp này, liệu có phải quá cá nhân một chút không?”
Từ khi anh ta xuất hiện đến bây giờ, ngoài lúc gọi đồ ăn nói lác đác vài từ, anh ta một câu cũng không nói.

Tính cách lầm lì đến vậy, lại rất nghe lời Thương Mẫn, muốn anh ta đi thì đi, muốn anh ta dừng thì dừng, giống như người máy nghe chỉ huy vậy.

Thương Mẫn bỏ đầy kem vào miệng, quả thật cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Bạch Chấp nhìn trông không giống người thích xã hội, chắc cũng không thích nơi đông người như này, nhưng anh ta đi dạo phố với các cô lại không hề oán thán.

Hơn nữa, khi ở công ty Tần Kha, anh ta thậm chí đều không có hỏi anh ta muốn theo đến làm cái gì, để mặc cô dẫn anh ta đến.

Đồng Tiên từ quản lý đó lấy được tư liệu của Bạch Chấp, nhưng Thương Mẫn có thể biết, cũng chẳng qua chỉ là vài thứ ngoài sáng mà thôi.

21 tuổi, chiều cao 1m84, cân nặng 70 kg, không phải là người bản địa Thành phố Nam, vừa tốt nghiệp, đây là phần công việc đầu tiên của anh ta.


“Về khách sạn thôi.” Thương Mẫn đi ra ngoài, gọi anh ta một tiếng.

Bạch Chấp cất bước, đợi sau khi Thương Mẫn đi đến trước mặt anh ta, anh ta tự giác đi theo bên cạnh cô.

“Bạch Chấp.” Thương Mẫn vừa đi vừa ăn cây kem trong tay, quay đầu, mỉm cười mở miệng: “Cậu tại sao muốn làm người mẫu.”
“Kiếm tiền.” Bạch Chấp trả lời.

“Cậu rất thiếu tiền sao?” Thương Mẫn lại hỏi.

“Không thiếu.”
Bước chân của Thương Mẫn chậm lại một chút, cô nhìn gò má của anh ta, không để ý nói: “Cậu có phải là người của Mạc Hậu không?”
Bước chân của Bạch Chấp dừng lại.

Đầu của anh ta cuối cùng cũng ngẩng lên một chút, từ từ nhìn vào mắt của Thương Mẫn.

Trái tim của Thương Mẫn lập tức trở nên căng thẳng.


Cô chỉ là nghi ngờ, nếu như bây giờ phát hiện Bạch Chấp là người mà Mạc Hậu cố tình cử đến chỉnh cô, cô cũng không xem như tổn thất quá lớn.

Chỉ là, vừa nghĩ đến một người như vậy rất có khả năng là đối thủ của cô, trong lòng cô rất không biết như nào.

“Mạc Hậu là ai?” Anh ta hỏi ngược lại.

Thương Mẫn sững người.

Cậu ta không biết Mạc Hậu?
“Vậy, cậu là người bên phía Mâu Chí Tình sao?” Cô tiếp tục hỏi.

Thật ra cô căn bản không có dự định thật sự có thể nói ra được cái gì, không có ai sẽ ngu ngốc thừa nhận ở trước mặt, chỉ là muốn xem xem phản ứng của cậu ta khi nghe thấy hai cái tên này mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi