ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



Lời nói của Mạc Hậu khiến cô nhớ đến chuyện xảy ra với Mâu Nghiên đêm qua, trái tim cô lại trở nên lạnh lẽo.

Cô ta nói rất đúng, nếu không một lòng với cô thì một mình cô cố gắng thì có tác dụng gì đâu.

Thương Mẫn không có lên tiếng, để cho Mạc Hậu một mình tự biên tự diễn.

Mạc Hậu buông đũa, ánh mắt hung ác càng thêm nham hiểm.

“Thương Mẫn, cô có biết hay không, dạng người như cô thật sự khiến người khác chán ghét?” Mạc Hậu ghé sát vào người cô: “Làm ra dáng vẻ không để ý gì chứ, lại làm cho cả đám đàn ông ào ạt chạy theo cô.

Thương Mẫn nhướng mày.


“Nếu cô ở dưới tay tôi, đúng thật có thể làm một con dao vô cùng sắc bén, chỉ tiếc là hai người chúng ta không cách nào làm bạn được.” Mạc Hậu nhẹ giọng nói.

“Cô biết vậy thì tốt rồi.” Thương Mẫn trả lời cô.

“Năm mới sắp đến.” Mạc Hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ nhìn khao khát: “Cũng không biết, cô còn có cái mạng để trở về không nữa.”
Đầu ngón tay của Thương Mẫn rung lên, khi cô ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén như kiếm, “Thật sao?”
“Tốt nhất là cô nên để Lê Chuẩn ở bên cô một tắt không rời, nếu không chỉ cần cô bước ra khỏi tầm mắt của anh ta thì cô nhất định sẽ nằm trong tay tôi, đến lúc đó, tôi sẽ cho cô hồi hận vì sao lại đến thế giới này.” Mạc Hậu tươi cười âm u.

Thương Mẫn nuốt nước bọt.

Lời nói của Mạc Hậu với cô vẫn có chút uy hiếp, cô chỉ nghe nói Mạc Hậu tàn nhẫn độc ác, nhưng Du Thắng đã chết trước mặt cô, nghĩ tới bản thân đi sai một bước sẽ rơi vào cái kết cục kia, cô cảm thấy có hơi sợ hãi.

“Cô làm nhiều chuyện xấu như vậy, buổi tối có thể ngủ ngon được sao?” Thương Mẫn hỏi cô.

Mạc Hậu thản nhiên giang hai tay: “Khi vừa mới bắt đầu thì đúng là lương tâm có chút không yên, dù sao đi nữa thì ai cũng là máu thịt do cha mẹ sinh thành.

Lúc đó thậm chí tôi còn vì thế mà khóc lóc hồi lâu nữa.

Giọng điệu của Mạc Hậu thoải mái, như thể cuộc trò chuyện không phải đang nói về mạng người, mà là một chủ đề tầm thường.


“Nhưng dần dần cũng trở thành thói quen.

Thậm chí, còn cảm thấy có chút kích thích…” Mạc Hậu tạm dừng một chút: “Khi tôi tự mình xuyên nát giấc mơ của những người phụ nữ đó, tôi nhìn họ van xin, khóc lóc, quỳ dưới chân tôi, cầu xin tôi buông tha bọn họ, cái cảm giác này thực sự rất tuyệt.


“Đặc biệt là cô …” Mạc Hậu nhìn cô không chớp mắt: “Cô là người đầu tiên tôi đụng tới, và là đối thủ duy nhất, giống như một con gián đánh mãi không chết, hết lần này tới lần khác chạy thoát khỏi tay tôi.

Nhưng mà cũng không có vấn đề gì, cô càng mạnh mẽ, tôi càng cảm thấy thú vị, đợi tới ngày cô cầu xin tôi, tôi mới cảm thấy đây nhất định là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.


Thương Mẫn lắc đầu.

Cô gái trước mặt cô quả thực không có thuốc nào cứu chữa.

“Nếu cô là một người thiện lương thì sẽ không có chấp như vậy, đáng ra có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp.” Thương Mẫn cảm thán.


Thế hệ gia tộc cô ta được hậu đãi, nhà họ Mạc là gia tộc duy nhất ở thành phố Nam có thể sánh với nhà họ Mâu, từ nhỏ cô ta nên có cuộc sông như vị công chúa, nếu cô ta lựa chọn đi một con đường khác, nhất định có thể sống càng thêm vui vẻ nhưng hết lần này tới lần khác…
Một canh bạc tốt lại đánh cho nát bét.

“Gả cho Mâu Nghiên chính là cuộc sống tốt nhất của tôi.” Mạc Hậu nói: “Đây là chuyện cả đời tôi theo đuổi, nếu không phải tại cô, bây giờ anh ấy đã là của tôi.”
“Bớt mơ mộng đi.” Thương Mẫn không thương tiếc chọc thủng cô: “Cô nên trân trọng khoảng thời gian rảnh rỗi cuối cùng của mình đi.”
Thương Mẫn dọn đĩa thức ăn, đứng dậy.

“Cô có ý gì?” Mạc Hậu không rõ vì sao bản thân lại lo lắng như vậy.

Thương Mẫn không có trả lời, tuy rằng cô không biết Mâu Nghiên rốt cuộc đã làm gì nhưng cô có thể khẳng định, vận số của nhà họ Mạc đã hết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi