ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



Mâu Nghiên trầm mặc như cũ, keo kiệt nói vài câu với cô ta.

Nhìn thấy anh như vậy, Mạc Hậu không nhịn được thở dài một cái, cô cầm lầy chén rượu đã sớm chuẩn bị xong ở trên bàn trà, đỗ rượu đỏ thẫm vào, phát ra thanh âm dễ nghe.

“Như thế nào đi nữa, rượu cũng nên uống một chén đi.” Mạc Hậu thăm dò hỏi anh.

Mâu Nghiên rốt cục có một chút phản ứng, anh quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô cười lạnh: “Cô cảm thấy dáng vẻ của tôi có vẻ muốn uống rượu cùng cô?”
Chuyện của Thương Mẫn đã khiến trong bụng anh toàn là lửa, Mạc Hậu thật đúng là biết chọn thời điểm.

“Rốt cuộc phải làm thế nào thì anh mới có thể tiếp nhận em?” Mạc Hậu hỏi anh: “Em không cầu anh thích em yêu em, nhưng cho chút mặt mũi cũng khó khăn như thế sao?”
Cô ta từ nhỏ đã được nâng ở lòng bàn tay xem như công chúa mà lớn lên, lại nhiều lần ở trước mặt Mâu Nghiên như chó vẫy đuôi mừng chủ, chỉ vì mong anh quay đầu liếc nhìn cô ta một cái.

Mâu Nghiên không quá kiên nhẫn nhìn đồng hồ một chút, đã là mười giờ tối, buổi tối hôm nay, chẳng lẽ Thương Mẫn thật sự không đến sao?
“Anh còn cảm thấy cô ta sẽ đến sao?” Mạc Hậu nhìn phản ứng của anh, đoán được suy nghĩ trong lòng của anh: “Chỉ sợ, lúc này, cô ta đang trò chuyện vui vẻ cùng Mâu Khải, căn bản cũng không đem anh trở thành chuyện gì hết.”

Mâu Nghiên không muốn nghĩ đến chuyện này, đè ép lửa giận trong lòng.

Anh lập tức lấy chén rượu trên bàn trà, uống một hơi cạn sạch, nuốt vào trong cổ.

Mạc Hậu kinh ngạc nhìn động tác của anh, thân thể khẽ run lên.

“Mâu Nghiên…” Mạc Hậu chậm rãi đứng lên, cô ta đứng ở trước ngọn đèn, váy màu đỏ khiến dáng người của cô ta cực kỳ hoàn mỹ.

Mâu Nghiên nhẹ nhàng lườm cô ta một chút: “Hiện tại rượu cũng uống, cô có thể đi rồi sao?”
Trên nét mặt Mạc Hậu mang theo một chút thỏa mãn, nghe lời của Mâu Nghiên, cô ta cũng không hề rời đi, ngược lại là càng tới gần anh hơn một chút.

Trang phục thấp cỗ đem nơi nào đó lộ rõ trong ánh sáng, sự mị hoặc của phụ nữ theo động tác của cô ta càng trở nên nồng đậm, Mạc Hậu vươn tay, nhẹ nhàng cởi sợi dây ở đầu vai.

Mâu Nghiên nhướng mày.


“Em biết, anh nói anh không thể đụng vào phụ nữ chẳng qua là lí do thoái thác để từ chối ba anh, đến cả thân thể của người phụ nữ như Thương Mẫn, anh cũng có thể tiếp nhận, sao lại từ chối em đây.” Mạc Hậu nói, sợi dây ở trên đầu đã buông lỏng, thân trên quần áo đã rơi xuống.

Mâu Nghiên vội vàng nhắm mắt lại: “Cô đang làm cái gì?”
“Chỉ một lần, cho dù là đụng vào em một lần, được không?” Thân thể Mạc Hậu dán tới.

Mâu Nghiên đứng lên, chỉ sợ tránh không kịp, dường như không chút do dự liền xoay người đưa lưng về phía cô ta, trong giọng nói mang theo tức giận.

“Tốt nhất cô nên tự trọng một chút.” Giọng nói của Mâu Nghiên lạnh lùng.

“Đã đến trước mắt này, em còn cần tự trọng sao?” Mạc Hậu cách anh càng ngày càng gần: “Thương Mẫn cũng có thể dùng loại phương thức này đề quyến rũ anh, tới gần anh, vì sao em không thể?”
“Mâu Nghiên…” Trong mắt Mạc Hậu có lệ quang: “Nếu như có thể, em cũng muốn đề lần thứ nhất của chúng ta tốt đẹp hơn một chút, em cũng muốn anh cam tâm tình nguyện tiếp nhận em, nhưng hiện tại…”
“Em chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này.” Giọng điệu của Mạc Hậu đột nhiên lạnh lẽo.

Loại thủ đoạn này?
Mâu Nghiên cảm thấy cô ta có chút không đúng, chợt quay đầu lại, nhìn về phía chén rượu rỗng trên bàn trà kia.

Chẳng lẽ…
Khí tức quanh thân của Mâu Nghiên đều trở nên cảnh giác..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi