ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 411

Thương Mẫn nhìn xuống đôi bàn tay gầy guộc của cô ta, rốt cuộc cô vẫn phải che giấu đi cảm xúc của mình.

“Chị đưa em đi xem phòng của em.” Hai người lên lầu, đi qua hành lang đến căn phòng cuối cùng: “Phòng này lớn nhất trong tất cả các phòng, có phòng tắm riêng biệt, và ban công rất lớn.”

Mở cửa ra, ánh nắng ấm áp chiếu vào trong phòng. Biết cô ta sắp đến, Thương Mẫn đã chuẩn bị một số thứ cho cô ta, chăn bông và thảm đều được thay bằng màu hồng ấm áp.

Cửa sổ màn trắng giống váy của một cô gái dưới làn gió biển thổi qua, Kỷ Mộng Hiền đi chân trần bước vào, không khỏi cảm thán.

“Phòng đẹp quá đi.” Cô ta đi về phía ban công “Lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên em có phòng riêng.”

Thương Mẫn đặt hành lý xuống và bước tới.

“Chị Thương Mẫn, chị sống ở đây bao lâu rồi?” Kỷ Mộng Hiền đột ngột hỏi cô.

“Vài tháng.” Thương Mẫn không hiểu ý của cô, thành thật trả lời.

Kỷ Mộng Hiền quay đầu lại và cười: “Em thực sự hâm mộ với chị.”

“Có được một người đàn ông vừa giàu có và tốt như anh Nghiên.”

“Không cần hâm mộ chị đâu.” Thương Mẫn an ủi cô ta: “Khi em khá hơn, trong tương lai em sẽ tìm được một người đàn ông tốt cho riêng mình.”

“Nhưng …” Kỷ Mộng Hiền cụp mắt xuống, một lúc sau mới nghiêm túc hỏi cô: “Sẽ không có ai tốt hơn anh Nghiên, đúng không.”

Thương Mẫn hơi sửng sốt.

Lời nói của Kỷ Mộng Hiền khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, loại cảm giác khó chịu này giống như cảm giác mà Thương Tuyết dành cho cô khi cô còn ở nhà họ Thương.

“Chuẩn bị xong chưa?” Giọng của Mâu Nghiên vang lên ở cửa, Thương Mẫn quay đầu lại, Mâu Nghiên đang dựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn cô.

“Anh Nghiên, ngôi nhà này đẹp quá!” Kỷ Mộng Hiền mỉm cười lon ton chạy đến bên cạnh Mâu Nghiên, định kéo tay Mâu Nghiên.

Thương Mẫn hơi mất bình tĩnh, tuy nhiên, Mâu Nghiên đã nhanh chóng tránh sang một bên, rõ ràng là tránh sự đụng chạm của Kỷ Mộng Hiền.

Nụ cười trên mặt Kỷ Mộng Hiền đột ngột dừng lại, cô nhìn chằm chằm Mâu Nghiên một lúc, hốc mắt đỏ hoe.

“Anh Nghiên…anh…sợ em bẩn à?”

Tất cả đều biết cô ta đã từng làm gì, đây cũng là rào cản trong lòng Kỷ Mộng Hiền.

“Tôi xin lỗi.” Mâu Nghiên nghiêm túc nói với cô ta: “Tôi không thích tiếp xúc thân thể với người khác giới.”

Anh bước đến bên cạnh Thương Mẫn, khoác vai cô: “Sau này nếu có nhu cầu gì, cô có thể nói thẳng với chị dâu. Tôi không hiểu suy nghĩ của các cô. cô ấy có thể tiện giúp hơn.”

Thương Mẫn ngẩng đầu lên nhìn Mâu Nghiên, cảm xúc ban nãy cũng hoàn toàn biến mất.

Được thôi, vì sự tự giác của anh, cô tạm thời không nổi giận với anh nữa.

“Vâng.” Kỷ Mộng Hiền đáp lại, nhìn Thương Mẫn với đôi mắt không cảm xúc gì, giống như một làn sương, không thể nào suy chuyển.

Sau giữa trưa, Thương Mẫn đưa Kỷ Mộng Hiền đi dạo quanh vườn, biển mùa đông nhìn sâu hơn một chút. Kỷ Mộng Hiền bước lên bãi biển, nhặt vỏ sò trên đường đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi