ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 439

“Từ khi nào mà anh cũng lo đến những chuyện tầm phào này vậy?” Thương Mẫn cố gắng xoa dịu bầu không khí nghiêm túc của Bạch Chấp.

“Tôi muốn đảm bảo rằng cơ thể cô không bị thương, và tim cũng là một phần trên cơ thể.” Bạch Chấp đáp lời cô.

“Tôi cảm thấy Kỷ Mộng Hiền đó không có ý tốt.” Bạch Chấp khẳng định: “Lúc cần thiết, cần phải áp dụng một số thủ đoạn đặc biệt để tình cảm giữa cô và Mâu Nghiên được thuận lợi.”

Thương Mẫn mỉm cười, cảm thấy dáng vẻ này của Bạch Chấp hơi có vẻ đáng yêu.

Nói anh ta đần độn nhưng hình như điều gì anh ta cũng hiểu; nhưng nói anh ta không đần độn, mỗi lần anh ta nói chuyện với cô về những chuyện này một cách nghiêm túc, đều khiến cô cảm thấy như thể mình đang làm ra chuyện phạm tội giết người cướp của gì đó vậy.

Xe đang chạy trên đường, chuẩn bị vượt qua một khúc cua thì đúng lúc này, bên đường đột nhiên có một người nhảy ra. Bạch Chấp vội vàng đạp phanh, lốp xe cọ vào đất phát ra tiếng động lớn. Cả người Thương Mẫn đổ về trước, bỗng chốc như muốn thoát tim.

“Đụng phải người rồi sao?” Sắc mặt Thương Mẫn tái mét.

Bạch Chấp nhìn camera hành trình phía trước xe, chân mày nhíu chặt: “Nguy rồi.”

“Làm sao vậy?” Thực sự đụng phải người rồi? Thương Mẫn sợ hãi.

Bạch Chấp mở cửa xe bước xuống trước tiên, phía trước xe là một người đàn bà trạc sáu mươi, lúc này đã ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

“Mẹ ơi!” Thương Mẫn sợ hãi run lên, vội vàng lấy điện thoại di động ra: “Nhanh gọi xe cấp cứu.”

Bạch Chấp ngồi xổm xuống, kiểm tra tình trạng vết thương của người đàn bà. Anh ta chỉ mới chạm vào vai bà ta đã cảm thấy một vùng nhớp nháp, đưa tay lên thì thấy màu đỏ tươi.

“Sao có thể…” Bạch Chấp cau mày, anh ta rất chắc chắn mình đạp phanh đúng lúc, hoàn toàn không có tông vào bà ta, nhưng mà thương tích trên người bà ta…

“Bạch Chấp…” Thương Mẫn hiển nhiên nhìn thấy vết máu trên tay Bạch Chấp, cô ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ tay của anh ta: “Đụng phải người rồi sao? Là chúng ta đã đụng phải sao?”

Hai người ở trên xe nói chuyện, vốn chưa từng nghĩ tới sự cố này, ngay cả Thương Mẫn cũng nảy sinh nghi ngờ.

“Không.” Bạch Chấp trả lời cô. Anh ta đứng dậy và đảo mắt nhìn quanh, ở phía trước bên trái và phía sau bên phải đều có camera.

“Vậy thì tốt…” Thương Mẫn thở dài một hơi: “Hộp đen trên xe hẳn là có ghi hình lại.”

“Hộp đen trên xe đã bị ai đó động đến.” Bạch Chấp rất tàn nhẫn nói cho cô biết.

“Sao cơ?” Thương Mẫn kinh ngạc.

“Trước đó tôi không để ý tới nó, vừa rồi trước khi ra đây tôi đã nhìn lướt qua, nó đã bị ai đó thiết lập, chỉ giữ trạng thái chuyển động không có đứng yên.” Bạch Chấp đáp.

“Nói cách khác, bề ngoài trông có vẻ đang ghi hình, để mọi người biết nó tồn tại, nhưng trên thực tế, tất cả hình ảnh đều không được lưu lại.”

Sao lại có thể như vậy?

Thương Mẫn quay đầu lại, nhìn vào camera trên kính.

“Chiếc xe này là… Mâu Nghiên tặng tôi…” Thương Mẫn nhanh chóng lướt lại bộ nhớ: “Trước đây vẫn luôn để trong ga ra, hôm qua là lần đầu tiên tôi lái nó.”

Là vì trươc đó chưa từng lái, cho nên camera hành trình chưa từng được kiểm tra qua?

“Không sao.” Bạch Chấp trấn an cô: “Ở đây có camera.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi