ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



Đây thì tính là yêu cầu gì chứ.

Thương Mẫn cạn lời.

“Vậy thì anh thảm rồi, tôi thấy mỗi ngày anh đều đang làm sai Thương Mẫn trợn mắt.

Mâu Nghiên cười Thương Mẫn thấy nụ cười này của anh, không biết làm sao, nhất thời cảm thấy như rơi mất một nhịp tim.

Hóa ra, anh cười lên lại đẹp như vậy, nhưng mà, sao bình thường anh không cười nhiều vào chứ.

“Được rồi, tôi đồng ý với anh” Thương Mẫn đáp lại một câu.

Dù sao anh uống cũng nhiều rồi, lúc anh tỉnh lại chắc cũng không nhớ đã xảy ra những gì đâu.

May mà sau khi Mâu Nghiên uống say vào vẫn bình thường, không làm ra chuyện gì khác lạ, Thương Mẫn dìu anh lên giường, chẳng qua bao lâu anh đã ngủ say rồi.

Một đêm ngủ ngon.


‘Sáng sớm Thương Mẫn đã đến công ty hôm qua bị Mâu Nghiên làm phiền, bản thảo thiết kế của cô còn một chút nữa là xong rồi, hôm nay cô phải vội đến sớm, như vậy thì lát nữa mới có đủ thời gian.

Chỉ là, vừa đến cổng công ty thì đã gặp phải người quen rồi Thương Liên Thành lái xe đưa Thương Tuyết đi làm, hai ba con yêu thương chào tạm biệt nhau, Thương Mẫn đứng một bên nhìn, trong lòng thấy chua xót.

Mới đây thoi, cô cũng là đứa con gái ngây thơ đáng yêu nhất trong mắt ba, nhưng bây giờ, bọn họ đã đi đến mức thành người lạ của nhau, đến tư cách tiến đến chào hỏi cô cũng không có Cô cúi đầu đi vào cửa lớn, nhưng Thương Tuyết lại nhanh nhẹn nhìn thấy cô, cô ta nói nhỏ vài câu với Thương Liên Thành, “Đứng lại” Thương Liên Thành xuống xe, lúc cô đang định rời đi thì ông ta gọi cô lại Bước chân của Thương Mẫn dừng lại, cô không quay đầu, chỉ đứng nguyên tại chỗ.

“Lớn gan thật đấy, bây giờ nhìn thấy tao cũng có thể làm như không nhìn thấy đúng không? Thương Liên Thành chỉ vào cô trách mảng.

Thương Mẫn nhìn những người xung quanh đang vội vàng đi làm, cô lùi bước lại, đứng ở mép cửa.

“Xin hỏi ba có việc gì sao? Tôi còn vội đi làm” Thương Mẫn ương ngạnh ngẩng đầu nhìn ông.

Thương Liên Thành ra hiệu một ánh mắt với Thương Tuyết, Thương Tuyết cười, giẫm giày cao gót rời đi.

“Mày xem xem thái độ này của mày là như thế nào? Khoảng thời gian này nhà cũng không về, rốt cuộc là mày nghĩ cái gì? Một đứa con gái chưa lấy chồng, truyền ra ngoài rồi thì người ta sẽ nhìn nhà họ Thương như thế nào?” Thương Liên Thành chắp tay sau lưng, đúng thật là có chút uy nghiêm của người lớn.

“Nhà? Đó là nhà tôi sao? Một nhà mấy người đoàn viên, chỉ có tôi là dư thừa, tôi trở về làm gì? Hơn nữa, ba đã đuổi tôi ra khỏi nhà họ Thương rồi, tôi ở bên ngoài như thế nào, liên quan gì đến nhà họ Thương mấy người?” Thương Mẫn tránh tâm mắt đi, không muốn nhìn ông ta lấy một cái.

“Mày.

” Thương Liên Thành chỉ vào cô: “Được, tao không cãi nhau với mày.

Nếu hôm nay đã gặp rồi, tao sẽ nói với mày một chuyện.

Tuyết là một đứa nhỏ hiểu chuyện, chịu bao nhiêu ấm ức như vậy cũng không nghĩ đến việc oán hận mày, thấy Du Thắng còn tình cảm với mày, nó con chủ động từ hôn.

Du Thẳng đến nhà xin được gặp mấy lần, có ý muốn làm hòa với mày.

.


“Ha” Thương Mẫn cười khẩy: “Thì sao? Ba đang muốn tôi không tính toán quá khứ mà tiếp tục ở bên Du Thảng sao? Ban đầu tôi và Du Thắng muốn kết hôn, Thương Tuyết nói cướp là cướp, bây giờ thì hay rồi, cô ta không cần nữa, ba lại muốn tôi và Du Thẳng ở bên nhau?”

“Mối hôn sự này vốn đã được định sẵn, hơn nữa, không phải ban đầu mày sống chết cũng muốn ở cùng Du Thẳng sao, bây giờ không phải như ý nguyện của mày rồi hay sao?” Thương Liên Thành mất kiên nhãn nói Thương Mẫn quan sát Thương Liên Thành một lúc, đột nhiên thở dài một hơi, lắc lắc đầu: “Ông Thương, nếu tôi đoán không nhầm, chắc Du Thắng lại trở mặt không chịu đầu tư cho nhà họ Thương nữa nhỉ, ông vì chút việc kinh doanh này, cuối cùng mới nhớ ra còn có một đứa con gái là tôi đây”
“Mày là một phần của nhà họ Thương, đây cũng là sản nghiệp mà mẹ mày để lại, chẳng lẽ mày không nên góp chút sức sao?” Thương Liên Thành bị nói trúng tim đen, chắp tay sau lưng, tránh tầm mắt đi.

“Tôi góp chú sức? Bán mình đi, rồi để mấy người hưởng thụ sản nghiệp của nhà họ Thương, sau đó đến ép chết tôi?” Thương Mẫn cười châm biếm: “Ông tính toán hay thật đấy, chỉ tiếc là, tôi cũng không phải đứa ngốc, cầu xin người ta cũng phải có cái thái độ như cầu xin chứ, cái dáng vẻ tự cho mình là đúng này, không hổ là ba con ruột với Thương Tuyết”
“Rốt cuộc mày muốn làm gì? Cho dù bây giờ mày ở bên ngoài trèo được cành cao, cũng không thấy mày giúp nhà họ Thương một chút, nếu không sao tao phải đến mức ép mày lấy Du Thắng?” Thương Liên Thành tức giận “Sao tôi phải giúp nhà họ Thương? Ông Thương, có cần tôi giúp ông nhớ lại một chút không? Khi đó ở bệnh viện, là ai đã nói muốn đoạn tuyệt quan hệ ba con với tôi? Ông vẫn chưa đến mức chưa già đã lẫn đâu nhỉ”
“Đấy chỉ là lời nói lúc tức giận” Thương Liên Thành thấy người qua lại đã chú ý đến bọn họ, thấp giọng nói: “Trời đất này có người ba nào có thể thật sự đoạn tuyệt quan hệ với con mình chứ, sao mày phải coi là thật?”
Sắc mặt Thương Mẫn lạnh nhạt.

“Ngại quá, tôi coi là thật rồi” Thương Mẫn khẽ liếc ông ta, rồi đứng thẳng dậy: “Tôi phải đi làm rồi, ông Thương, thứ tôi không thể nói chuyện tiếp”
Nói xong, cô không quay đầu lại đi thẳng vào trong tòa nhà.

Mới sáng sớm, bị Thương Liên Thành phá hỏng tâm trạng của cả ngày luôn rồi.

Cô thật sự không hiểu đầu óc của Thương Liên Thành bị làm sao nữa, cô cũng là con gái của ông ta mà, ông ta coi cô là gì?
Người bạn trai năm năm của cô, Thương Tuyết nói cần thì cô buộc phải cho, nói không cần thì cô phải lập tức nhận lại, dù gì cô cũng là con gái của người vợ danh chính ngôn thuận của ông ta mà.

Cả buổi sáng tâm trạng cô đều không yên vì chuyện này, lúc ăn cơm trưa, Tô Huệ Phi vui vẻ nói canteen lại có thịt, kéo cô và mấy đồng nghiệp đi cùng nhau.

Vào đây mấy ngày Thương Mẫn quả thực cũng chưa cẩn thận làm quen những đồng nghiệp mới này, còn Tô Huệ Phi không biết đã nhập thành bọn với bọn họ từ lúc nào rồi, chọn một cái bàn tròn, sáu người ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống thì nhìn thấy Thương Tuyết bưng khay đồ ăn đi qua người cô, bên cạnh còn có mấy đồng nghiệp nam trẻ trung, cười cười nói nói, ngồi xuống chỗ bên cạnh cô.

Thương Mẫn không kiềm chế được mà trợn mắt.


Từ bé đến lớn, nhân duyên khác giới của Thương Tuyết đều tốt hơn cô, bất kể là lúc nào, ở đâu, cô ta đều như một công chúa nhỏ được vệ tỉnh vây quanh.

Cùng một người ba, dáng vóc và nhan sắc của Triêu Nhã Liên cũng kém xa mẹ cô, Thẩm Thanh Thanh, nhưng Thương Tuyết được sinh ra lại cao hơn cô, đẹp hơn cô, thân hình cũng chuẩn hơn cô.

Lại thêm bình thường hay giả vờ liêu yếu đào tơ, dịu dàng hiểu chuyện, khiến một đám đàn ông ai nấy cũng muốn bảo vệ cô ta.

“Thương Mẫn, tiến độ của cô như thế nào rồi? Cô là người có thành tích tốt nhất trong số chúng ta, cắc là sắp xong việc rồi nhỉ” Có người trong nhóm đồng nghiệp chuyển chủ đề về phía Thương Mẫn.

“Hả?” Thương Mẫn tỉnh táo lại: “À, vẫn ổn, không nhanh đến vậy”
“Mẫn nhà tôi đương nhiên là giỏi rồi, cô ấy đã vẽ xong bản thiết kế rồi” Tô Huệ Phi thấy Thương Mẫn khiêm tốn như vậy, rất tự hào mà vỗ vai cô.

“Wow, nhanh thật đó, đến bây giờ tôi vẫn chưa có ý tưởng gì đây”
“Đúng thế, đây là màn đấu tranh của các bô lão, mấy con tép riu như chúng ta không góp vui thì hơn, chỉ xem như hoàn thành nhiệm vụ mà thôi”
Bàn bên này nói câu được câu mất, không ai chú ý đến ánh mắt u ám của Thương Tuyết ở bên cạnh.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi