ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 456

Tô Huệ Phi vội gật đầu, mẹ Tô nhướng mày, cũng không đi sâu tìm hiểu thêm: “Vậy ý cháu là định sống ở trong nước lâu dài à?”

“Vâng.” Chu Minh Duệ đáp: “Ba mẹ cháu đã mua một căn nhà ở thành phố Nam rồi, vậy nên nhiệm vụ tiếp theo của cháu là thành gia, lập nghiệp.”

“Đợi đã…” Tô Huệ Phi lau miệng: “Anh Chu, anh vừa nói căn nhà ở thành phố Nam là do chú Chu và dì Chu mua à?”

“Đúng thế.” Chu Minh Duệ không phủ nhận.

Ba mẹ Chu nhìn nhau rồi cười nói với Tô Huệ Phi: “Minh Duệ nhà chú dì mới tốt nghiệp thạc sĩ năm ngoái, vẫn luôn học hành. Chú dì cũng chỉ có một cậu con trai, làm ba mẹ vất vả bao năm cũng chỉ để phục vụ con cái mà.”

Tô Huệ Phi mím môi, ra vẻ đã hiểu.

“Huệ Phi, bây giờ cháu đang làm việc ở đâu?” Mẹ Chu lại hỏi cô.

“Đạt Phan ạ.” Tô Huệ Phi mỉm cười: “Nhưng thực ra cháu cũng chỉ là nhân viên thực tập thôi ạ.”

“Đạt Phan là công ty lớn đó.” Ba Chu nói thêm vào: “Vào được cũng không dễ gì.”

“Công ty lớn thì thế nào, nhân viên thực tập của công ty lớn thì cũng chỉ là nhân viên thực tập thôi.” Mẹ Chu khịt mũi coi thường, tự cảm thấy mình hơn người: “Nhưng Huệ Phi à, cháu cũng đừng nản lòng, sau này cháu với Minh Duệ nhà dì kết hôn, cháu không cần đi làm nữa, ở nhà chăm con với nấu cơm là được rồi. Kiếm tiền cứ để đàn ông lo.”

“Dì à…” Tô Huệ Phi điều chỉnh tư thế ngồi: “Cháu vẫn còn trẻ, vẫn chưa có dự định sinh con.”

“Cháu đã 22 rồi, con gái mà, sinh sớm thì hồi phục sớm. Minh Duệ nhà dì cũng 28 rồi, nếu các cháu còn không sinh con, đợi đến khi con cái 20 tuổi thì thằng bé cũng hơn 50, già rồi còn phải kiếm tiền nuôi con sẽ thiệt thòi lắm.”

“Mẹ cũng thấy sinh con sớm thì tốt hơn.” Thấy Tô Huệ Phi sắp dừng cuộc trò chuyện, mẹ Tô vội nói: “Sinh con xong rồi đi làm, như thế sẽ không phải lo lắng gì nữa, đúng không?”

“Đúng đó.” Mẹ Chu đặt tay lên vai Chu Minh Duệ, nhìn con trai với vẻ thân mật: “Minh Duệ nhà dì xuất sắc, đi du học ở nước ngoài không nói, thằng bé dư sức nuôi được con, đến lúc đó nam là bên ngoài, nữ là bên trong, mọi chuyện đều suôn sẻ.”

“Nhưng…” Tô Huệ Phi Nhíu mày: “Cháu cũng là con một, nếu cháu không đi làm thì ba mẹ cháu phải làm sao? Họ cũng lớn tuổi rồi, cháu là con gái, nếu sinh con, chăm lo gia đình vào độ tuổi cần cố gắng nhất thì họ phải làm sao?”

“Chuyện này à…” Mẹ Chu mỉm cười: “Chuyện này cũng không phải do tôi nói, anh chị à, bao năm nay chắc chắn anh chị cũng có chút tiền tiết kiệm đúng không? Hơn nữa có ai lại phiền con gái phải chu cấp cho mình chứ?”

Bà ta vừa dứt lời, nụ cười trên mặt ba Tô lập tức biến mất.

“Vậy cho cháu mạo muội hỏi một câu.” Tô Huệ Phi đặt đũa xuống: “Tiền tiết kiệm của chú dì là bao nhiêu? Có phải cũng đủ để tự trang trải cuộc sống, không cần anh Chu đây phải chu cấp không?”

“Cháu nói gì thế?” Mẹ Chu lườm cô: “Tiền của chú dì đã mua nhà cho Minh Duệ rồi. Là căn hộ biệt lập hai tầng, hơn nữa dì chỉ có một đứa con trai, chú dì không dựa vào nó thì dựa vào ai?”

Nhập từ khóa tìm kiếm…

“Nuôi con trai chẳng phải để chờ nó chăm sóc tuổi già ư?”

Nói xong bà ta còn vỗ nhẹ lên mu bàn tay Chu Minh Duệ, anh ta cười đáp lại, hay cho hình ảnh mẹ hiền từ con hiếu thảo.

“Hai người nuôi con trai để lấy tiền dưỡng lão, cho một căn nhà xong là chẳng đoái hoài gì nữa. Tôi nuôi con gái cả đời, gả qua đó để nó làm giúp việc cho nhà mấy người, còn không được báo đáp ba mẹ à?” Cuối cùng ba Tô cũng không nhịn được nữa.

“Ông này!” Mẹ Tô vội ngăn ông lại, sợ làm hỏng bữa cơm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi