ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 470

“Tuy rằng… bị coi là thế chân của một người khác quả thực không phải là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng nếu có thể làm lòng anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, tôi cũng sẽ miễn cưỡng chấp nhận.”

Cô hiểu rõ câu chuyện giữa hai người họ. Trong một gia đình như vậy, cô biết rất rõ tình yêu cấm kỵ cần phải có bao nhiêu dũng khí. Thế nhưng, dù họ đã bỏ ra nhiều như vậy, vẫn không thể có kết quả tốt đẹp. Một người chết một người tàn tật, ai nhìn thấy cũng sẽ không đành lòng.

Mâu Khải không nói thêm gì nữa, anh ta cúi đầu xuống, vẻ u ám trong mắt dần sâu hơn.

Sắc trời dần tối, hai người dùng bữa xong, Thương Mẫn đẩy Mâu Khải ra ngoài, Chu Lâm tình nguyện đưa Thương Mẫn đi.

Đi theo Chu Lâm, Thương Mẫn có chút không thoải mái, dù sao người từng ở bên cạnh Mạc Hậu, bao giờ cô cũng có thể hoán đổi hai loại người với nhau.

“Cô Thương.” Chu Lâm hơi chậm lại nhịp bước nhân và gọi cô.

“Hả?” Thương Mẫn hoàn hồn lại.

“Cậu Khải là một người giữ mình trong sạch.” Trong giọng điệu của Chu Lâm có ẩn chứa một số ý tứ nhắc nhở: “Từ sau khi cô Yên Hoa qua đời, cậu ấy chưa bao giờ thân thiết với người khác giới như vậy. Hơn nữa, cô còn là vợ của cậu hai Mâu.”

Thương Mẫn cau mày, không hiểu ẩn ý của Chu Lâm.

“Cô là một người thông minh, cũng biết nhà họ Mâu là nơi như thế nào. Cậu Khải đã vì một mối quan hệ mà hủy đi đôi chân. Nếu cô còn chút lương tâm, xin hãy quản thúc tốt bản thân.”

“Tôi?” Thương Mẫn coi như đã hiểu ra, hóa ra Chu Lâm cho rằng cô đang quyến rũ Mâu Khải?

“Trợ lý Chu, có phải là cô đã hiểu lầm rồi?”

“Cô chớ nói nhảm!” Chu Lâm tức giận.

“Tôi có nói nhảm hay không, trong lòng cô biết rất rõ.” Thương Mẫn đáp lời cô ta: “Tôi biết là cô vì tốt cho anh ta, tôi sẽ giữ vững nguyên tắc của mình. Tuy nhiên, tốt nhất cô cũng nên thấy rõ thân phận của mình. Cậu Khải đã ngoài ba mươi hai tuổi, bên cạnh cũng không có mấy người bạn có thể trò chuyện, huống chi là bạn giới nữ. Cô muốn anh ấy cô đơn sống quãng đời còn lại như thế này sao?”

Chu Lâm siết chặt nắm đấm: “Ai nói anh ấy cô đơn?”

“Anh ấy có tôi và Tiêu Song, tại sao anh ấy lại cô đơn?”

Thương Mẫn cười khẩy, lại có thêm một người cố chấp, còn không phân rõ phải trái.

“Trợ lý Chu, cô đã ở bên cạnh Mạc Hậu năm năm, đúng không?” Thương Mẫn nhìn cô ta thật lâu: “Hóa ra, việc nghe quen tai nhìn quen mắt, thật sự có thể ảnh hưởng đến người ta nhiều đến vậy.”

“Cô nói gì?” Chu Lâm cao giọng.

Thương Mẫn không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện này, cô phất tay với cô ta rồi đi về phía xe taxi.

Chu Lâm nhìn bóng lưng ngạo nghễ của Thương Mẫn, trong mắt hiện lên vẻ hung ác.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là mùng tám.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi