CHƯƠNG 488
Ngày hôm sau… Tô Huệ Phi không có đi làm.
Thương Mẫn ngồi trong phòng làm việc, nhìn vị trí trống không bên cạnh, vẻ mặt buồn hiu.
Đồng Tiên đi xuống lầu, rủ cô cùng đi ăn sáng như mọi ngày.
“Tô Huệ Phi sắp có chuyện tốt phải không?” Đồng Tiên vô tình nói một câu: “Hôm qua xin tôi nghỉ một buổi, hôm nay cũng xin nghỉ.”
Thương Mẫn uống sữa đậu nành, bản thân cô cũng không rõ chuyện này.
“À, thành quả hôm qua của cô thế nào? Chủ động xuất kích như vậy, có phải Mâu Nghiên bị cô bắt lại dễ dàng không?” Máu nhiều chuyện của Đồng Tiên nổi lên.
Như thế cũng tính sao? Thương Mẫn nuốt một ngụm sữa đậu nành lớn: “Tôi không biết.”
Nếu nói hai người bọn họ đã làm lành, nhưng mãi đến khi tan tầm Mâu Nghiên cũng không nhắn tin cho cô, sau đó còn là Bạch Chấp lái xe đưa cô trở về căn hộ.
Mà rõ ràng bộ dạng ngày hôm qua của anh cũng đã có ý tứ dịu bớt rồi.
Cô đứng lên định đi lấy khăn giấy, nhưng mới đi được hai bước thì Mộ San ngồi ở bên trái phía trước của cô đã nháy mắt ra dấu với đồng bọn. Khoảnh khắc Thương Mẫn đi ngang qua, người nọ đẩy một chén đậu hũ ở trên bàn xuống mặt đất.
Thương Mẫn bất ngờ không kịp đề phòng, dưới chân đạp trúng đậu hũ, trực tiếp té ngồi xuống đất.
“Ôi chao! Xin lỗi nha!” Mộ San làm bộ kinh ngạc đứng lên.
Xương cụt đau đớn khiến Thương Mẫn hầu như không phát ra được âm thanh nào. Cô ngồi ở dưới đất ôm lấy bụng mình, không bò dậy nổi.
“Thương Mẫn!” Đồng Tiên vội vàng vọt tới: “Cô không sao chứ?”
Đồng Tiên nhìn về phía Mộ San ở bên cạnh, chuyện cô ta theo phe của Mạc Hậu tất cả mọi người đều biết. Chẳng phải đây là đang hãm hại Thương Mẫn sao?
Thương Mẫn đau đến mức đầu đầy mồ hôi, bởi vì rất nhanh cô đã ý thức được, không chỉ xương cụt đau nhức mà ngay cả bụng dưới cũng cực kỳ đau.
Động tĩnh bên này rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Không lâu sau, Tiêu Song đẩy xe lăn của Mâu Khải xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Làm sao vậy?” Mâu Khải nhìn thấy Thương Mẫn ở dưới đất, bèn đi về phía cô.
“Là lỗi của tôi, tôi không đặt chén cẩn thận, lúc cô ấy đi qua thì bất cẩn làm rơi khiến cô ấy giẫm trúng nên trượt té lộn mèo.” Mộ San giải thích.
Vốn chỉ muốn dạy cho Thương Mẫn một bài học, thật sự không ngờ Mâu Khải lại có mặt trong phòng ăn, kinh động đến phó tổng giám đốc của công ty, lỡ như bị truy cứu thì sẽ là tội lớn.
“Tôi đỡ cô.” Đồng Tiên đỡ Thương Mẫn dậy.
Thương Mẫn khó chịu không lên tiếng, đến khi cô miễn cưỡng có thể đứng dậy, một luồng nóng rực từ trong thân thể của cô bừng lên, trong một thoáng đã khiến cô luống cuống.
Chắc không phải lúc này cái kia lại đến đâu nhỉ…
Vậy thì quá mất mặt rồi.
Tuy nhiên, cô nhịn đau đi mấy bước, bao tử vẫn đau đớn không chịu nổi. Cô lảo đảo một cái, không ngờ lại quỳ rạp xuống trước người Mâu Khải.
“Thương Mẫn!” Mâu Khải luống cuống, vội vàng giơ tay đỡ lấy cô, thiếu chút nữa đã lăn xuống từ trên xe.
“Bụng của tôi… bụng của tôi đau quá…” Khuôn mặt Thương Mẫn lập tức trắng bệch.
Đồng Tiên nhìn thấy hạ thân Thương Mẫn chảy ra máu, đôi mắt trợn to.