ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 511

“Chỗ này rất tốt, tôi không nỡ đi.” Để chứng minh mình ở chỗ này ở rất dễ chịu, Thương Mẫn nở một nụ cười khoa trương.

Trữ Trình cúi đầu phiền muộn nhìn tài liệu trên tay, cậu hai nói phải đón cô Thương về mới được đưa cho cô, nhưng bây giờ cô Thương có vẻ không giống như có thể trở về.

Làm sao bây giờ? Rốt cuộc có nên đưa tài liệu này cho cô không?

“Còn có việc gì sao?”

Thương Mẫn cũng chú ý tới tài liệu trong tay Trữ Trình, không biết bây giờ Mâu Nghiên lại muốn làm gì.

“Không sao, có chuyện gì cô có thể sai khiến bất cứ lúc nào.”

Trữ Trình thở dài bất đắc dĩ, rồi quay người rời đi.

Được rồi, vẫn không nên nói chuyện tài liệu cho Thương Mẫn biết, từ trước đến nay cô ghét nhất bị người ta uy hiếp, nói ra mâu thuẫn giữa hai người chỉ có thể càng ngày càng lớn.

Ngoài dinh thự lưng chừng núi, Trữ Trình kinh ngạc nhìn xem một đám người ở ngoài cửa ồn ào, lưng núi Công Quán luôn luôn yên tĩnh lúc này lại hỗn loạn như chợ bán thức ăn.

Trữ Trình mặt lạnh đi ra phía trước, thì nghe thấy tiếng gào thét của một người phụ nữ: “Thương Mẫn, cô là tội phạm giết người, tiểu tam, đồ đê tiện, cô đi ra cho tôi, ra mau, có tiền thì ngon sao? Đụng vào người ta còn muốn trốn tránh.”

“Ôi! Tất cả mọi người đến xem này, đồ đê tiện này quá khinh thường người khác, Thương Mẫn, tôi nhất định sẽ cho cô ngồi tù.”

·· Lưu Diễm Phương dùng giọng nói bén nhọn la hét ở ngoài dinh thự lưng chừng núi, rất nhanh đã dẫn một đám quần chúng tới vây xem.

“Thương Mẫn, là người bị đăng tin trên mạng mấy ngày nay sao?”

“Xuỵt! Nhỏ giọng thôi, bây giờ người ta đã thăng chức thành công, chúng ta không thể trêu vào cậu hai Mâu.”

“Không có gì! Chúng ta chỉ hóng chuyện thôi, cho dù cậu hai Mâu lợi hại hơn nữa cũng không thể làm gì chúng ta.”

Người có thể đến dinh thự lưng chừng núi tiêu phí đều là người có địa vị, người xung quanh càng nhiều, dù thế lực nhà họ Mâu rất lớn, họ cũng không kiêng kị đi xem náo nhiệt.

Lưu Diễm Phương thấy người xung quanh càng lúc càng đông, thì càng hăng hái gây chuyện, mở mồm ra là nói những lời nhục mạ Thương Mẫn.

“Im miệng!”

Trữ Trình nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt và mấy người bảo vệ đứng trước cổng dinh thự lưng chừng núi, ánh mắt tối hơn, lên giọng quát lớn: “Các người đều là người chết sao? Chặn miệng cô ta lại, mang vào.”

Trữ Trình lạnh lùng liếc đám người hóng chuyện một vòng, đám người đều né tránh ánh mắt, rồi nhanh chóng giải tán.

“Cậu Khải, nhân lực ở dinh thự lưng chừng núi còn đủ không?” Trữ Trình sầm mặt xuống, vừa vào cửa cũng không chút khách khí mở miệng, thẳng thắn biểu hiện sự khó chịu với Mâu Khải.

“Là sơ sót của chúng tôi.” Sắc mặt Mâu Khải cũng rất khó coi.

“Cậu hai bảo tôi mang đồ đến cho cô Thương mà tôi quên mất, tôi sẽ quay lại một chuyến.” Lúc nói đến Mâu Nghiên Trữ Trình cố ý lên giọng.

Nhìn bóng lưng rời đi của Trữ Trình, Mâu Khải sầm mặt lại: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Tiêu Song cúi đầu, trong giọng nói tràn đầy vẻ áy náy và tự trách: “Cậu Khải, do tôi làm việc không tốt, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi