ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thương Mẫn nhìn vào mắt Mâu Nghiên, cô có thể cảm nhận được hàng vạn cảm xúc ẩn chứa trong mắt anh, nhưng cuối cùng, anh vẫn bày ra biểu cảm lạnh lùng như cũ Đang lúc bế tắc, Trữ Trình từ bên ngoài đi vào, anh ta nhìn Thương Mẫn, sau đó đi đến bênh cạnh Mâu Nghiên nói nhỏ vào tai anh vài câu.

Mâu Nghiên đứng dậy, anh quét mắt nhìn Thương Mẫn, cuối cùng nói với Lê Chuẩn: “Đưa cô ấy về”
“Anh..” Thương Mẫn tức giận không nói nên lời.

Anh lần nào cũng vậy, ngay cả khi cô đang nổi cơn thịnh nộ thì anh cũng sẽ kết thúc cuộc trò chuyện bằng thái độ lạnh nhạt này.

Anh vừa rời đi, tất cả sự bất mãn của cô tiếp tục lên men.

“Mâu Nghiên, có đôi khi tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta đã đủ gần rồi, sớm chiều chung đụng, ngủ chung giường, nhưng mà mãi cho tới bây giờ tôi mới biết tôi chưa từng hiểu anh”
Thương Mắn đứng dậy, cô nhìn bóng dáng của Mâu Nghiên, trên mặt có chút bỉ thương: “Chúng ta trên danh nghĩa là vợ chồng.

Nhưng kỳ thực, anh chưa bao giờ thử đi tìm hiếu tôi, mà anh, anh luôn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay, người tâm thường như tôi, tôi không hiểu, cũng không cách nào hiểu được anh”
Mâu Nghiên quay lưng lại, chỉ lưu lại bóng lưng cho cô.


“Lần này, chúng ta nhất định phải thẳng” Thái độ của Mâu Nghiên rất chắc chắn: “Mấy năm nay, họ đã ngông cường quá lâu rồi”

“Vậy.” Trữ Trình ngập ngừng: “Cô Thương ở đăng kia…”
“Nhìn phản ứng vừa nãy của cô ấy thì chắc chản là đã hiểu lăm chuyện này là do nhị gia làm rồi.

Nếu như ngài không tiện, có cần tôi..”
“Không cần” Nhắc đến Thương Mẫn, Mâu Nghiên hít một ngụm thuốc lá.

“Những chuyện này cô ấy không biết, cũng không nên để cô không nhúng tay vào.”
Bây giờ tôi vẫn không rõ ông cụ đã biết bao nhiêu chuyện về tôi và cô ấy.

Điều duy nhất có thể làm là giấu cô ấy trước khi giải quyết xong chuyện nhà họ Mạc”
Hơn nữa, trong lòng anh quả thực có chút sợ hãi, sợ răng Thương Mẫn sẽ lựa chọn bỏ rơi anh sau khi biết được sự u ám phía sau.

Anh đã mất một khoản thời gian dài, phí hết tâm tư mới có được cô, vậy nên anh sẽ không cho cô bất cứ cơ hội nào để chạy thoát.

Nhà họ Mạc.

Mạc Hậu đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt có chút lo lắng, Mạc Nguyên Bình cũng ngồi thẳng người, bầu không khí trở nên đông cứng, “Ông chủ” Quản gia bước vào báo cáo.

“Sao rồi? Tìm được người chưa? Mạc Nguyên Bình hỏi.

Quản gia lắc đầu: “Chúng tôi đã phái rất nhiều người đi tìm tung tích, nhưng vẫn không có kết quả…”
“Ba” Mạc Hậu sắc mặt trảng bệch: “Ba nói xem, bọn họ có phải đã rơi vào tay Mâu Nghiên rồi không”
‘Thứ bọn họ tìm kiếm chính là ba người đàn ông đã bắt cóc Thương Tuyết, làm loại chuyện này thì sau khi lấy tiền xong phải nên biến mất hoàn toàn, nhưng lần này, bọn họ không biến mất trong tay Mạc Hậu.

Lúc cô ta đi giải quyết tốt hậu quả như thường lệ thì mới phát hiện người đáng lẽ phải đợi mình ở địa điểm dự kiến ban đầu đã biến mất, cô ta đã cử người đi tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy, lúc này cô ta mới hoảng loạn đi tìm Mạc Nguyên Bình.

“Con câm miệng cho bai” Mạc Nguyên Bình bực bội nói: “Sao con lại ngốc như vậy hả? Ba kêu con tìm người giải quyết, nhưng không bảo con làm phô trương như vậy.

Con muốn Mâu Nghiên nắm được điểm yếu của con sao?”
“Ba..


Mạc Hậu cảm thấy oan ức: “Con cũng vì quá lo lẳng thôi.

Con chưa bao giờ thấy Mâu Nghiên quan tâm một người phụ nữ đến vậy.

Nếu con chỉ đuối cô ta khỏi Thành phố Nam thì làm sao có thể khiến cô ta biến mất được, anh ấy sẽ đưa cô ta trở về.

Nếu chuyện này không quá ầm ï thì nói không chừng Mâu Nghiên sẽ coi như chưa có gì xảy ra.

Chỉ có hủy hoại hoàn toàn cô ta thì mới có thể cắt đứt hy vọng giữa họ”
“Con là đang hủy hoại chính mình đó!” Mạc Nguyên Bình hận rèn sắt không ra thép, Nó chẳng qua chỉ là con gái của một gia đình nhỏ, có gì hơn người chứ.

Chúng ta cho bọn họ một số tiền như trước đây không phải được rồi sao?

“Nếu cậu ta không để mắt tới con thì con liền hết cách sao?” Mạc Nguyên Bình vừa nói vừa lấy ra một hộp thuốc: “Bệnh sợ phụ nữ gì chứ, đó chỉ là cái cớ của cậu ta thôi Cậu ta muốn một mình nảm quyền, muốn đuổi nhà họ Mạc chúng ta khỏi Đạt Phan cho nên không muốn cưới con gái nhà họ Mạc.

Nhà họ Mạc ta sao có thể dễ ức hiếp như vậy được?
“Con là phụ nữ, phụ nữ thì phải có cách lấy lòng đàn ông.

Ba đã từng đi điều tra, người phụ nữ như Thương Tuyết còn được Mâu Nghiên xem trọng, lẽ nào con gái Mạc.

Nguyên Bình ba thua kém cô ta sao?” “Mạc Nguyên Bình ném hộp thuốc lên người Mạc Hậu: “Tìm cơ hội gạo nấu thành cơm.

Khi đó, cậu ta không nhận cũng phải nhận”

Mạc Hậu biết tác dụng của loại thuốc này là gì, mặt mày như bị thiêu đốt.

“Nhà họ Mạc bây giờ đang ở trong thời kỳ khủng hoảng.

Trong khoản thời gian này, sự phát triển của các ngành công nghiệp không được suôn sẻ.

Chúng ta phải nắm bắt cơ hội để khóa chặt hai nhà lại với nhau trong lúc Mâu Chí Tình vẫn còn nắm quyền, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu”
Hai mắt Mạc Nguyên Bình sáng ngời Đạt Phan năm đó là do nhà họ Thịnh thành lập, nhưng nhà họ Thịnh chỉ có hai đứa con gái, gia sản khống lồ không có người thừa kế.

Mâu Chí Tình lấy thân phận ở rế kết hôn với con cả nhà họ Thịnh, nhưng chưa đầy mười năm, hai cụ nhà họ Thịnh lần lượt qua đời, Mâu Chí Tình tiếp quản Đạt Phan, cùng với Mạc Nguyên Bình đuổi hết những thành viên cũ của nhà họ Thịnh đi.

Tham vọng của Mâu Chí Tình đã được phơi bày, Mạc Nguyên Bình đã từng là phụ tá bên cạnh Mâu Chí Tình, sau khi đi theo ông ta nhiều năm thì ông ta rất rõ tính khí của Mâu Chí Tình, thứ ông ta không muốn thấy nhất chính sự phản kháng của người khác, cho dù là con trai của mình cũng không được.

“Con gái à, tương lai nhà họ Mạc chúng ta đều trông chờ vào con.

Gả vào nhà họ Mâu, quyền lực, tiền tài, địa vị, những thứ này đều là của chúng ta”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi