ÔM MỘT CÁI NHA!

Giây tiếp theo, Trì Bối cảm giác cả người mình bị một sức lực cường đại kéo vào trong ngực nào đó, không thể nhúc nhích nửa phần.

Tần Việt ấn sau cổ cô, ôm mình vào trong lòng ngực anh.

Rõ ràng cô cảm nhận được, hô hấp của Tần Việt nặng nề thêm vài phần, đầu anh đặt ở trên vai cô, giống với một đêm khi gặp được trong quán bar kia.

Nghe tiếng hít thở, Trì Bối hoàn toàn không dám lộn xộn.

Cả người cô bị ôm có chút thở không nổi, cũng không biết…… mình vừa mới câu nói kia có phải có chút không hợp lý quá mức. Đầu cô ngốc ngốc nghĩ, tiếng hít thở bên tai nhẹ đi mấy phần, không có nặng như lúc ban đầu. Những lời Tần Việt nói cũng rơi xuống bên cạnh.

Anh nha một tiếng, ngón tay lạnh lẽo nhéo sau cổ cô: "Trì Bối."

"A?"

Tần Việt dùng cánh môi cọ vành tai mềm mại của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần sau, đừng sờ loạn hầu kết đàn ông, sẽ xảy ra chuyện."

Trì Bối: "……"

Đột nhiên, cô đột nhiên thông suốt, nghĩ tới một điểm…… Là chuyện ban ngày hôm qua còn nghĩ đến, vừa rồi khẩn trương nên quên mất. Hầu kết đàn ông không thể tùy tiện sờ loạn…… Càng không thể thân, Ôn Điềm Nhã đề cử cuốn tiểu thuyết kia cho cô, hôn sờ soạng liền……‘ xảy ra chuyện ’.

Tưởng tượng đến đây, lại kết hợp với âm thanh Tần Việt hiện tại, Trì Bối cảm thấy mặt mình muốn bốc cháy.

Cô chỉ là…… chỉ là nghĩ phương pháp như vậy có thể làm cho Tần Việt không còn xoắn xuýt, đừng lại giãy giụa đi ra sô pha chỉ dài 1m5 để ngủ, hơn nữa hơn nữa cô đã mơ ước vị trí hầu kết kia của Tần Việt đã lâu, cô luôn cảm thấy hầu kết lăn lộn đặc biệt đẹp, có đôi khi nhìn rất có hứng thú, cho nên vừa rồi mới trực tiếp sờ lên, hoàn toàn quên mất đó là chỗ mẫn cảm nhất của đàn ông.

Cô há miệng thở dốc, muốn giải thích cái gì đó, có thể tưởng tượng nửa ngày, cũng không nghĩ ra một câu có thể giải thích.

"Tôi……" Trì Bối nghẹn nghẹn, duỗi tay vỗ xuống bả vai Tần Việt, bất chấp tất cả: "Tôi mệt, anh đi cách vách lấy chăn đến đây ngủ cùng tôi đi, bên ngoài còn sét đánh."

Tần Việt ừ một tiếng, duỗi tay dùng sức xoa xoa tóc cô: "Đi nằm trước đi, anh đi một lát rồi về."

"Được."

Mười phút sau, Tần Việt quay lại.

"Lâu như vậy."

Tần Việt liếc cô, không nói chuyện.

Anh trở về, đến phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt một hồi lâu, mới đem cổ xúc động trong thân thể đè ép xuống. Sợ dọa đến cô, vừa mới ôm cô cũng không dám có bao nhiêu hành động dư thừa.

Trì Bối vĩnh viễn không biết, thời điểm cô sờ nơi đó của anh, Tần Việt có bao nhiêu tưởng trực tiếp ném cô lên giường…… Thu thập cho tốt một phen.

……

"Ngủ đi, anh ở bên cạnh."

"Ừm." Trì Bối là thật sự mệt.

Tuy rằng bên ngoài còn có tiếng mưa và sấm sét, nhưng bên cạnh có người, cô có cảm giác an toàn, mơ mơ màng màng đáp lại, rồi ngủ thiếp đi.

Tần Việt nhìn chằm chằm cô ngủ thật lâu, mới thắng không nổi mệt mỏi ngủ theo.

Tiếng sấm ngoài cửa sổ chậm rãi ngừng lại, mưa to đầm đìa rơi xuống, ước chừng một giờ sau cũng dần dần ngừng lại, biến thành mưa nhỏ tí tách tí tách, nghe tiếng mưa rơi là thích hợp ngủ nhất, thời tiết bên ngoài cũng an tĩnh đi vài phần.

Ngày hôm sau tỉnh lại đã là 10 giờ buổi sáng.

Bên cạnh Trì Bối cái gì cũng không có, cô duỗi tay sờ soạng, bên cạnh đã là một mảnh lạnh băng, xem chừng Tần Việt rời giường đã lâu.

Cô nhìn điện thoại, trên nhóm năm người tổ điều tra nghiên cứu có tin nhắn, là Tống Văn Hạo gửi, hôm nay mọi người có thể tự do hoạt động.

Ngoài tin nhắn trong nhóm còn có tin nhắn riêng của Tần Việt gửi tới.

Cô suy nghĩ giây lát, gửi tin nhắn cho Tần Việt mới đứng dậy, kéo kèm cửa ra nhìn thời tiết bên ngoài, mưa đã tạnh, còn có ánh nắng mỏng manh chiếu vào.

Ánh mặt trời không chói mắt, cô mở cửa sổ, độ ấm có chút thấp.

Cô một một mình ở trong phòng rửa mặt trang điểm, còn chưa trang điểm xong thì Trì Bảo gọi điện thoại đến đây. Tối hôm qua là một đêm Trì Bảo ngủ không ngon, lo lắng Trì Bối làm chuyện gì đó kích thích để người ta không thể tiếp thu được.

Đây không thể trách Trì Bảo nghĩ nhiều, chủ yếu là em gái này bình thường đều là người không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót làm cho người ta kinh người, ngày thường nhìn qua điềm đạm nho nhã, phúc hậu và vô hại, nhưng thực tế thì…… có chút thời khắc hành động, còn làm người ta ngoài dự đoán hơn Trì Bảo.

"Tiểu bối, đang làm gì đấy?"

Trì Bối cười, đối với tấm gương vẽ mi, trực tiếp mở to loa điện thoại: "Em mới vừa rời giường đánh răng, tối hôm qua ngủ muộn."

Trì Bảo bên kia sửng sốt hai giây, hét lên: "…… Tối hôm qua vì sao ngủ muộn?? Em đi làm cái gì."

Trì Bối: "……"

Cô bị Trì Bảo nói làm cho nghẹn lại, nghĩ nghĩ nói: "Công việc a, em không có làm gì."

Trì Bảo bình tĩnh a một tiếng: "Xác định gì cũng chưa làm?"

"Không có." Trì Bối có chút dở khóc dở cười: "Chị đang lo lắng cái gì."

Trì Bảo buồn bã nói: "Chị cái gì cũng lo lắng, lời buổi tối hôm trước em nói làm chị không yên tâm lắm, em cũng đừng cho rằng chị xằng bậy a, trước khi làm việc phải nghĩ rõ ràng."

"Vâng vâng."

Cô nhẹ giọng đáp ứng.

Trì Bảo nghĩ nghĩ, tiếp tục hỏi: "Còn có hiện tại em với Tần Việt sao lại thế này, đến bước nào rồi."

Trì Bối nghĩ nghĩ, tròng mắt chuyển động lăn long lóc, còn chưa có nghĩ tốt là nên trả lời thế nào, bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa, cùng với đó là giọng nói trầm thấp của Tần Việt.

Trì Bảo tự nhiên cũng nghe thấy, cô nhíu mày, theo bản năng hỏi: "Giờ này Tần Việt tìm em làm gì?"

"Không biết."

Trì Bảo: "……"

Cô có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đi đi, đừng xằng bậy là được."

"Được."

"Sau khi về nhà cho em học một khóa thật tốt."

Trì Bối cười, vô cùng nghịch ngợm nói: "Tuân mệnh."

Tần Việt gọi xong không ai mở cửa cũng không sốt ruột.

Trong tay anh cầm một cái túi màu trắng, cả người lười nhác tựa vào ngoài cửa, nhìn qua có nhiều hơi thở sinh hoạt hơn so với lúc khác.

Trì Bối mở cửa, người này đang nói chuyện qua điện thoại. Hai người đối diện nhìn nhau, Trì Bối đối với ánh mắt ái muội không rõ kia của Tần Việt, đột nhiên có chút chịu không nổi.

Tối hôm qua là thật sự buồn ngủ, nói những lời kia cũng không nghĩ nhiều, có thể vừa mới tỉnh lại, cô nghĩ lại một chút những lời này đó cùng hành động kia của mình…… Thật cảm thấy mình gan lớn, một chút cũng không bận tâm bất luận hậu quả gì, nếu đổi lại là người đàn ông khác, nói không chừng đã sớm không khách khí với cô, cũng chỉ Tần Việt nhịn xuống.

Tưởng tượng đến tối hôm qua hai người ngủ chung, tuy rằng cách giường hai cái chăn, nhưng Trì Bối vẫn là cảm thấy rất không giống nhau.

Cô đỏ mặt nhìn về phía Tần Việt, nghe âm thanh anh nói chuyện, người này khi nói chuyện điện thoại, trên mặt hiếm khi có biểu lộ dư thừa, ngoài lãnh đạm vẫn là lãnh đạm, ngẫu nhiên giật nhẹ môi, phối hợp với đối phương, ngữ điệu anh cũng lãnh lãnh đạm đạm như thế, cảm xúc dao động sẽ không lớn lắm, không biểu lộ cảm xúc của mình ra quá.

Giống như chỉ trừ khi cùng mình nói chuyện thanh âm sẽ trầm thấp nhu hòa một chút.

Cô thất thần nghĩ, Tần Việt tắt điện thoại cũng không biết.

"Nghĩ cái gì?"

Trì Bối chớp chớp nhìn anh, hơi xấu hổ quay mặt đi: "Không nghĩ gì, hôm nay toàn thể đều được nghỉ ngơi sao?"

"Ừ." Tần Việt nhìn cô, để đồ trong tay lên trên mặt bàn: "Đói sao, ăn ít đồ trước."

Trì Bối gật gật đầu, nhìn Tần Việt từ trong túi màu trắng lấy đồ ra, có chút kinh ngạc: "Ngươi sao lại còn mua đồ uống?" Cô nhìn chằm chằm một wadhaha AD Canxi, không biết nên có phản ứng gì.

Tần Việt…… Đây là đối xử với mình như đối xử với một đứa trẻ sao.

Tần Việt giải thích một câu: "Thời tiết này uống ít đồ uống lạnh."

Anh mua cho Trì Bối cháo trứng muối thịt nạc mà cô thích ăn, cháo thoạt nhìn sền sệt, hương vị hẳn là không tồi. Ngoài cháo, còn có một món ăn phụ đơn giản.

Trì Bối nga một tiếng, khóe môi ép không được giương lên, "Cảm ơn."

Cô an tĩnh ăn cháo trước mắt, tối hôm qua đến bây giờ mười mấy tiếng đồng hồ cũng đã đói bụng. Trong phòng an an tĩnh tĩnh, trong lúc cô ăn thì Tần Việt bận rộn với máy tính, đại khái là xử lý tài liệu linh tinh của công ty.

Đang ăn ăn, Tần Việt đột nhiên hỏi cô: "Có nơi nào muốn đi không?"

Trì Bối ngẩn ra, nghĩ nghĩ lắc đầu: "Đều có thể, hôm nay không mưa thì phải."

"Hẳn là không." Tần Việt nhìn cô: "Không muốn đi nơi nào?"

"Tôi đều có thể."

Tần Việt gật đầu, lấy điện thoại ở một bên nói: "Anh an bài?"

"Chúng ta muốn đi ra ngoài chơi?"

"Không muốn đi?"

"Không phải." Trì Bối trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Chỉ hai người chúng ta sao?"

Tần Việt nhướng mày, liếc mắt nhìn cô một cái: "Muốn cùng những người khác chung một chỗ?"

Trì Bối bị nghẹn, trừng mắt nhìn anh một cái: "Không có."

Cô chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, hai người cùng nhau đi ra ngoài nói….. lại không giống như là lần trước dùng công việc lấy làm cớ, hôm nay thấy thế nào cũng như là một nam một nữ đơn độc ra ngoài đi chơi…… Mà chơi kiểu này, Trì Bối lại không phải ngốc, có ý gì cô rất rõ ràng.

Có thể cùng nhau đi ra ngoài chơi, một nam một nữ hoặc là là bạn bè nam nữ, hoặc là là có quan hệ ái muội. Mà cô với Tần Việt…… xem như thuộc về vế sau đi.

Giai đoạn sinh ra thiện cảm với nhau, nên ở chung nhiều hơn một chút.

"Anh sắp xếp đi." Cô chỉ lo hưởng thụ là được.

Ăn cháo xong không sớm cũng không muộn, hai người dọn dẹp một chút rồi ra cửa.

Thời điểm ra cửa, vẻ mặt Trì Bối còn khẩn trương, giống như là ăn trộm, e sợ đụng phải Tống Văn Hạo, cho đến lúc thang máy dừng lại ở tầng một, lại sợ hãi đồng nghiệp qua đây. Đến đại sảnh tầng một lại suy nghĩ, có thể gặp được người quen hay không.

Tần Việt nhìn dán vẻ này của cô, có chút muốn cười, nhưng vẫn là rất để lại mặt mũi cho cô, nhịn xuống.

Nhìn xe trước mắt, Trì Bối còn có chút kinh ngạc: "Xe này…… anh thuê sao?"

Xe trước mặt này cũng không phải là loại hình phổ thông.

Tần Việt trầm tư giây lát, nhướng mày trả lời: "Mượn."

Trì Bối yên tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi