ÔM NHẦM THIẾU GIA GIẢ ĐƯỢC SỦNG ÁI MÀ KHÔNG TỰ BIẾT


Việc đầu tiên Diêm Thanh Viên làm sau khi dọn bàn ăn là ngồi trước máy tính và bắt đầu làm việc, Diêm Đàm ngồi trên sô pha ánh mắt nhìn chằm chằm Diêm Thanh Viên.
Hôm nay Diêm Thanh Viên thành niên, anh ấy cũng từng nghĩ hôm nay muốn thổ lộ tình cảm của mình cùng Diêm Thanh Viên, nhưng sau khi chân chính nhìn thấy thiếu niên, Diêm Đàm lại cảm thấy nói không nên lời.
Có lẽ là vì đã nhìn Diêm Thanh Viên quá lâu, cho dù có cao hơn, ráng nắng, thành niên, Diêm Đàm cũng không cách nào khiến mình thoát khỏi ý nghĩ Diêm Thanh Viên vẫn còn là một đứa trẻ.
Sắc mặt Diêm Đàm khẽ thay đổi, anh ấy...!Chắc không phải là có đam mê đặc biệt đó chứ?
Ngón tay Diêm Thanh Viên lướt trên bàn phím, đã sớm quen với trạng thái làm việc như vậy, Diêm Đàm nhìn, nhất thời suy nghĩ lung tung.
Anh ấy đã không sống với Diêm Thanh Viên trong một thời gian dài, hoặc là nói ngoại trừ thân phận tiểu thiếu gia và vệ sĩ anh ấy không biết nên ở chung thế nào với Diêm Thanh Viên, cho đến bây giờ anh ấy cũng không phải là người giỏi giao tiếp.
Mọi thứ trở nên đơn giản khi mọi mối quan hệ có thể được đo bằng tiền bạc và đạo đức nghề nghiệp, nhưng các mối quan hệ như bạn bè và người yêu lại cực kỳ phức tạp.
Diêm Đàm biết rõ mình không giỏi, vì vậy né tránh và cũng không tiếp xúc, nhưng thiếu niên lại đối lập với anh ấy.
Cậu không giỏi trong việc giải quyết tình cảm, nhưng cậu luôn cố gắng hết sức để chân thành với mọi người.
Đây là điều anh ấy không cách nào làm được.
Diêm Đàm nhìn dáng vẻ Diêm Thanh Viên nghiêm túc làm việc, thiếu niên đối đãi mọi thứ đều rất nghiêm túc, công việc, sinh hoạt, rõ ràng đã thay đổi thân phận tất cả đều bắt đầu từ dưới đi lên, nhưng Diêm Thanh Viên lại dốc hết toàn lực thích ứng.
Điều chỉnh tốt công việc, điều chỉnh tốt cuộc sống, nấu ăn trở nên ngon hơn, cũng rất biết dọn dẹp phòng sạch sẽ, tất cả đều quá ngăn nắp gọn gàng, điều này khiến Diêm Đàm nghĩ rằng có lẽ không có sự giúp đỡ của mình Diêm Thanh Viên cũng có thể dựa vào khả năng của mình để sống tốt.
"Hôm nay lúc em đi giao hàng chuyển phát nhanh nghe được một chuyện rất thú vị." Khi Diêm Đàm nhìn bóng lưng Diêm Thanh Viên đến ngẩn người, đột nhiên nghe thấy thiếu niên nói: "Hình như Nghiêm gia muốn thuê một tòa nhà mới ở thành phố này để xây dựng trung tâm thương mại, tòa nhà kia anh biết không? Ngay ở trung tâm thị trấn, nơi đó rất tốt, không chừng nơi này phát triển có thể lên một tầm cao mới."
"Nghiêm gia?" Diêm Đàm nhíu mày, anh ấy không nhận được bất kỳ tin tức nào về việc này, vậy rất có thể đối phương sẽ vô tình đưa công ty qua đây, "Anh sẽ đi điều tra."
"Vì sao phải tra?" Ngón tay Diêm Thanh Viên nhanh nhẹn lướt trên bàn phím giải đáp thắc mắc tư vấn với các bậc phụ huynh, vừa nói chuyện với Diêm Đàm.
"Nếu Nghiêm gia tới sẽ tìm được chúng ta." Diêm Đàm đương nhiên nói.
"Tìm được thì tìm được, huống hồ họ lại không nhất định sẽ cố ý tới tìm em." Giọng điệu Diêm Thanh Viên như không sao cả, ngược lại khiến Diêm Đàm rất kinh ngạc.
"Em không ngại bị họ tìm thấy sao? Vậy em chạy trốn làm gì?" Diêm Đàm hỏi.
"Vì sao phải ngại ạ?" Ngược lại Diêm Thanh Viên kinh ngạc quay đầu lại, "Em không thể gặp được người sao?"
Diêm Đàm đột nhiên phát hiện mình căn bản không hiểu mạch não của Diêm Thanh Viên, lúc này làm sao còn nhớ rõ chuyện vừa rồi vẫn luôn suy tư, truy hỏi: "Em chạy trốn không phải là vì rời xa bọn họ sao?"
Diêm Thanh Viên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Diêm Đàm, dường như đã tỉnh táo lại, dở khóc dở cười.
"Anh Diêm này, em ra đi chỉ là không muốn để cho họ vì em mà khó xử, bây giờ tất cả mọi người đều đã đi vào quỹ đạo, em có ở đó hay không cũng không quan trọng." Diêm Thanh Viên dùng ngón tay rám nắng ngượng ngùng gãi má nói, "Nếu như sau này còn có cơ hội gặp lại, cùng nhau ăn một bữa cơm, trò chuyện, cũng không có gì không tốt."
Nhìn nét mặt tươi cười của Diêm Thanh Viên, Diêm Đàm biết thiếu niên không phải nói dối, cậu rất thản nhiên, cũng không làm ra vẻ, nhưng Diêm Đàm trực tiếp vạch trần lời nói của Diêm Thanh Viên: "Vậy vì sao em không chủ động liên lạc với họ?"
Diêm Thanh Viên lộ ra vẻ mặt có chút khó xử, đưa tay gãi má, giống như có chút xấu hổ: "Cũng không phải do em cố ý không liên lạc, chỉ là em không hy vọng trong mắt họ em là loại người nhìn tiền và địa vị của Nghiêm gia nên chủ động dính lấy, hơn nữa nói như thế nào cũng có quá khứ như vậy, nếu chủ động liên lạc...!Cứ cảm thấy là lạ."
Diêm Thanh Viên thật sự thản nhiên, nhưng cũng không có ý định nửa đời sau đều phải trốn tránh người của Nghiêm gia.
"Hơn nữa anh Diêm, bình thường anh không mua đồ nên không biết, thật ra chúng ta dùng rất nhiều thứ đều là Nghiêm gia sản xuất, có rất nhiều công ty thật ra đều là lệ thuộc dưới danh nghĩa Nghiêm gia, nếu muốn chống cự đó không phải là khiến cho cuộc sống của mình trở nên khó khăn sao? Cần gì phải vậy?"
Diêm Thanh Viên nhìn thấy trên máy tính lại có người đến tư vấn dịch vụ khách hàng, lập tức xoay người trả lời tin nhắn.
Nhưng mà ánh mắt Diêm Đàm lại có chút phức tạp.
Kiểu gì anh ấy cũng không ngờ tới Diêm Thanh Viên sẽ nghĩ như vậy, anh ấy theo bản năng cho rằng Diêm Thanh Viên muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Nghiêm gia nên mới rời đi, nhưng bây giờ xem ra.
Thiếu niên này tường tận hơn nhiều so với người khác.
Nguyên nhân thứ hai Diêm Đàm rất ít khi trở về, là bởi vì Nghiêm Trạch Thanh.
Người đàn ông này...!Quả thật khiến cho người ta rất khiếp sợ, y bằng mọi cách đều có thể tìm được anh ấy, đối phương thậm chí có ý định thuê anh ấy lần nữa, hơn nữa rất nhiều lần.
Giao chiến vài lần Diêm Đàm không thu được lợi ích gì từ tay Nghiêm Trạch Thanh, mà Nghiêm Trạch Thanh cũng không thể dưới sự chuyên nghiệp của anh ấy tìm được Diêm Thanh Viên.
Nhưng nếu Diêm Thanh Viên nghĩ như vậy, vậy ý nghĩa của anh ấy đặc biệt ngăn cản Nghiêm Trạch Thanh để làm gì.

"Em muốn gặp họ không?" Diêm Đàm cũng không hy vọng Diêm Thanh Viên lại có quan hệ với Nghiêm gia.
Nhưng mà...
Thiếu niên thật sự quá ngoan ngoãn.
Ngoan ngoãn đến mức khiến cho anh ấy không muốn khống chế cậu.
"Xem duyên phận thôi." Diêm Thanh Viên quay đầu cười nói, "Nếu có thể gặp lại, tâm thái bình thường là được rồi."
Diêm Đàm mở điện thoại ra, anh ấy cố gắng che giấu tất cả, nhưng đối với Diêm Thanh Viên mà nói không có ý nghĩa gì.
Đúng vậy...
Thiếu niên cũng không làm sai chuyện gì, vì sao phải sống với cuộc sống chạy trốn khắp nơi?
Buồn cười chính là vừa rồi mình còn nghĩ một khi phát hiện Nghiêm gia có dấu vết lan rộng đến, bọn họ lập tức dời trận địa.
Nhìn căn nhà ấm áp hiện tại, Diêm Đàm phát hiện thật ra anh ấy thật sự không cần băn khoăn quá nhiều, thiếu niên có suy nghĩ của mình, có hành động của mình, có sự suy tư của mình, thậm chí còn tường tận hơn so với bất cứ ai.
Cậu cũng không cần anh ấy giống như một con gà mái già đi che chở.
Nhưng đồng thời Diêm Đàm cũng thở dài một hơi, cảm giác chuyện mình làm trong thời gian dài như vậy hoàn toàn là tự mình nghĩ vậy.
Diêm Đàm đau khổ che mặt.
Bây giờ mới biết được cảm giác mình ngu xuẩn như vậy, mình thật sự quá kém cỏi.
Diêm Đàm dở khóc dở cười, đồng thời cũng loáng thoáng nhận ra, thiếu niên thật sự trưởng thành quá nhiều.
Cậu thật sự...!Đã là một người trưởng thành rồi.
Diêm Đàm nghĩ đến những người Nghiêm gia kia có lẽ gần trong gang tấc, bắt đầu nôn nóng, đứng dậy chậm rãi đi tới phía sau thiếu niên.
"Diêm Thanh Viên à."
"Dạ?" Diêm Thanh Viên nghe thấy giọng điệu không giống bình thường của Diêm Đàm, quay đầu lại.
"Anh vẫn luôn cảm thấy em rất tốt, nếu không ngại thì cân nhắc ở bên anh được không em." Diêm Đàm nghe thấy giọng nói càng thêm trầm thấp so với ngày thường, cổ họng căng thẳng, mang theo khô khốc của mình.
Anh ấy đã là người trưởng thành rồi, anh ấy cũng không giỏi biểu đạt cảm xức quá nhiều, cũng không cách nào biểu đạt câu nệ*, cuối cùng dùng cách trực tiếp nhất cũng là thẳng thắn nhất.
*酸腐: Chỉ những người có lời nói hành động câu nệ những chế độ, luật lễ, lễ nghĩa cũ.
Nhưng bàn tay đang đánh chữ của Diêm Thanh Viên dừng lại, quay người lại, dường như không kịp phản ứng: "Chúng ta, ở bên nhau gì?"
Diêm Đàm cảm thấy cổ họng khô khốc, nhưng lời đã nói cũng không thể rút lại, anh ấy cũng không muốn lãng phí cơ hội lần này: "Ở bên nhau, chính là làm người yêu, anh rất thích em."
Diêm Thanh Viên chậm rãi mở to đôi mắt, rõ ràng là không thể tin nổi.
"Làm sao vậy?" Vẫn không có được câu trả lời, Diêm Đàm không nhịn được lên tiếng dò hỏi.
"Anh bắt đầu thích em từ khi nào? Sao em không hề có cảm giác?" Bên trong giọng điệu của Diêm Thanh Viên đều là không thể tin nổi, thậm chí cảm thấy Diêm Đàm đang trêu cậu.
"Có gì kỳ lạ à?" Diêm Đàm nhíu mày, phản ứng này của Diêm Thanh Viên anh ấy không đoán trước được.
"Cũng...! Cũng được, nhưng mà có hơi kinh ngạc, hóa ra Diêm Đàm anh thổ lộ yêu thích thẳng thắn như vậy sao?" Diêm Thanh Viên lặng lẽ đặt tay lên ngực, nơi này chỉ có kinh ngạc, không có tim đập nhanh hơn, không có tim đập dữ dội như khi Nghiêm Hãn Hải ở cùng cậu rồi nói thích cậu, "Anh Diêm, em xin lỗi anh."
"Vì sao phải nói xin lỗi?" Trong lòng Diêm Đàm trầm xuống, nghe thấy cách nói như vậy chắc không phải định trực tiếp phán định tử hình cho anh ấy đó chứ?
"Thật ra em chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương với anh Diêm, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới." Diêm Thanh Viên nói cực kỳ thẳng thắn, khiến cho vẻ mặt Diêm Đàm trở nên quỷ dị.
"Em nói thẳng thắn như vậy, người bình thường sẽ thẹn quá hóa giận."
"Anh Diêm không đầu không đuôi nói một câu như vậy, anh mới không phải người thường." Diêm Thanh Viên tựa như rất kinh ngạc, đưa tay vỗ vào ngực, cười nói, "Thật ra em, cũng không xác định mình có thích đàn ông hay không, em chưa từng thích con gái, nhưng...!Em từng thích Cố Hãn Hải, à không, hẳn là Nghiêm Hãn Hải."
Diêm Đàm không nói gì, chờ thiếu niên nói tiếp.
Diêm Thanh Viên nở một nụ cười cảm ơn với Diêm Đàm, rồi nói: "Nhưng thật ra, đến bây giờ em vẫn còn rất thích cậu ấy."

"Vậy sao?" Diêm Đàm biết, Diêm Thanh Viên thích Cố Hãn Hải.
Trong khoảng thời gian Diêm Đàm ở bên cạnh cậu, trong mắt Diêm Thanh Viên thích ai, người nào cũng có thể nhìn ra.
"Anh Diêm thích em à." Diêm Thanh Viên cúi đầu, trầm tư một lát sau đó ngẩng đầu gọn gàng dứt khoát từ chối, "Xin lỗi, anh Diêm, em không thích anh."
"Vậy từ giờ trở đi bồi dưỡng thì sao?" Mặc dù Diêm Đàm đã chuẩn bị sẵn tâm lí sẽ bị từ chối, nhưng vẫn hỏi thêm một câu.
"Điều này không công bằng đối với anh, anh Diêm." Diêm Thanh Viên hiếm khi đặt công việc trong tay xuống, xoay người nhìn thẳng vào mắt Diêm Đàm, "Đừng dùng thời gian để đánh cược vào một khả năng, anh nên làm điều gì đó có ý nghĩa hơn hoặc khiến bản thân vui vẻ hơn."
Diêm Đàm nhíu mày: "Ai thất tình còn có thể làm chuyện vui vẻ?"
"Anh không thất tình." Diêm Thanh Viên rất nghiêm túc nói với Diêm Đàm, "Anh còn chưa yêu, làm sao có thể thất tình chứ."
Diêm Đàm giật giật khóe miệng.
Vậy mà không cách nào phản bác.
Diêm Đàm cảm thấy mình hiện tại nên rất buồn, nhưng không biết vì sao nhìn biểu cảm của thiếu niên, nghe giọng nói của thiếu niên, thay vì nói anh ấy là mất mát thương tâm, chi bằng nói là cảm thấy bất lực.
Rõ ràng là một chuyện rất nghiêm túc, nhưng vì sao lại cảm thấy không đúng vậy.
Diêm Thanh Viên lén liếc nhìn công việc đang làm, mím môi: "Không thì, anh Diêm, em dọn ra ngoài."
"Cái gì?" Diêm Đàm theo bản năng nhíu mày.
"Nếu em tiếp tục ở lại đây, anh Diêm sẽ không vui nếu cứ nhìn thấy em phải không?"
Diêm Đàm thở dài, đột nhiên đưa tay xoa đầu Diêm Thanh Viên, phát hiện thiếu niên thật sự đã cao hơn rồi.
Ánh mắt không hiểu sao trở nên dịu dàng, Diêm Đàm cười nói: "Anh Diêm của em sao có thể yếu đuối như vậy chứ."
Diêm Thanh Viên ngoan ngoãn cúi đầu cho sờ, sau đó đột nhiên nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh Diêm."
"Sao nào? Chẳng lẽ lúc này em muốn cho anh một tấm thẻ người tốt à?" Diêm Đàm nhướng mày.
"Không phải đâu." Diêm Thanh Viên vươn tay che lại mái tóc vừa mới được Diêm Đàm vuốt ve, "Bởi vì anh Diêm thích em, em mới biết thì ra em không phải là vô dụng*."
*一无是处: Không có chỗ nào dùng được, phế, vô dụng, không có một chỗ nào là đúng cả.
Giờ phút này trước mắt Diêm Đàm nhất thời không rõ ràng, trong đầu tràn ngập những lời nói của thiếu niên.
Rõ ràng không chút lưu tình từ chối.
Lại hết lần này tới lần khác còn nói loại lời nói khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn này khiến người ta khó chịu.
Khóe miệng Diêm Đàm giật giật, trực tiếp cho Diêm Thanh Viên một cái vỗ trên trán: "Trà xanh nhỏ."
Diêm Thanh Viên xoay một vòng trở lại ghế ngồi trước máy tính, lố lăng ôm đầu: "Đầu óc ong ong."
Diêm Đàm không nhịn được nở nụ cười: "Đáng đời."
"Đúng rồi anh Diêm, lần này trở về định ở lại bao lâu ạ?" Rõ ràng vừa rồi vẫn là chủ đề nghiêm túc, nhưng hiện tại cuộc trò chuyện của hai người lại trở nên bình thường, tựa như những chuyện khác căn bản không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.
"Sao thế?" Anh ấy ở bao lâu hoàn toàn chỉ phụ thuộc vào khi nào hắn nhận nhiệm vụ mà thôi.
"Bởi vì gần đây mới mở rất nhiều nhà hàng không tệ nghe nói hương vị rất ngon, em muốn mời anh Diêm ăn cơm." Diêm Thanh Viên vô thức được Diêm Đàm chiếu cố lâu như vậy, cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn.
"Em nấu cơm vốn rất ngon." Trong lòng Diêm Đàm, kỹ năng nấu ăn của Diêm Thanh Viên không thua kém đầu bếp nhà hàng.
"Hì hì." Diêm Thanh Viên ngượng ngùng cười, đột nhiên nói, "Em cũng cảm thấy như vậy á."
Diêm Đàm: "Hả?"

"Bởi vì em cảm thấy tay nghề của em quả thật cũng không tệ lắm, cho nên muốn thử hương vị của một vài nhà hàng nữa để cải thiện tay nghề của mình, gần đây thành thị này không phải bắt đầu có dịch vụ giao đồ ăn sao? Vì vậy em muốn xem liệu em có thể sử dụng tay nghề của riêng mình để mở một quán cơm hay không, đặc biệt là dạng đồ ăn mang đi ấy."
Diêm Thanh Viên cũng có hơi ngượng ngùng, mặc dù biết ý nghĩ của mình có thể khác thường, nhưng chỉ dựa vào làm thêm muốn kiếm được rất nhiều tiền thì vẫn rất khó.
Diêm Đàm bị sốc: "Em nghiêm túc?"
Diêm Thanh Viên nghe thấy Diêm Đàm hỏi như vậy, vẻ mặt vốn có chút hưng phấn hơi kiềm chế lại: "Hay là thật ra trình độ nấu ăn của em rất bình thường? Mọi người nói ngon có phải là do người quen nên nói vậy không."
"Không, thật sự rất ngon." Diêm Đàm nói như vậy.
"Vậy!" Đôi mắt Diêm Thanh Viên chợt sáng ngời.
"Không có việc gì, trong khoảng thời gian này anh cũng muốn nghỉ ngơi."
"Vậy thật tốt quá!" Diêm Thanh Viên híp mắt, cười rất vui vẻ.
Diêm Đàm không biết nên đối xử với Diêm Thanh Viên như thế nào nữa, anh ấy thật sự giống như nghe được gì đó vô cùng khoa trương.
Hơn một năm trước Diêm Thanh Viên chỉ là một tiểu thiếu gia còn đang được nhà giàu nuông chiều, nhưng một năm rưỡi sau bây giờ lại nhìn thấy trên mặt cậu có hai chữ lăn lộn.
Diêm Thanh Viên có lẽ không thông minh, nhưng thiếu niên mười mấy tuổi vẫn vô cùng dũng cảm để thử.
Haiz.
Diêm Đàm thở dài thườn thượt.
Cứ cảm thấy lần tỏ tình đầu tiên trong đời của anh ấy sao mà có cảm giác giống như đang nói chuyện hôm nay ăn cái gì?
Mặc dù Diêm Thanh Viên nói là muốn đi ăn, nhưng thời gian của cậu vô cùng hữu hạn, việc giao hàng chuyển phát nhanh cả ngày và làm thêm dịch vụ khách hàng buổi tối, thời gian đều dựa vào việc chen chúc.
Nhưng Diêm Thanh Viên đã tích lũy rất nhiều ngày nghỉ trong một năm, sau khi bàn bàn giao xong cậu sẽ nghỉ một ngày.
Nếu Diêm Thanh Viên đã muốn làm, Diêm Đàm theo bản năng muốn đóng góp một phần sức lực, không có lý do gì, chỉ đơn thuần là muốn khích lệ sự nỗ lực của thiếu niên, Diêm Thanh Viên lại nói, chi bằng cùng nhau làm, nếu thật sự có thể mở cửa hàng, tên cửa hàng sẽ dùng tên của bọn họ để đặt.
Diêm Đàm cũng không biết trong lòng mình đang cảm thấy thế nào, như vậy xem ra thiếu niên đã coi mình như người mà đối xử, cho dù điều đó khác xa với ý tưởng ban đầu của anh ấy.
Nhưng nếu như không đi nhận những nhiệm vụ nguy hiểm kia, không cần phải đi nhuốm máu, chỉ là cùng thiếu niên này ở trong trấn nhỏ bình thường, kinh doanh một nhà hàng bình thường.
Dường như cũng không quá khó để chấp nhận một tương lai như vậy.
Diêm Đàm vẫn luôn đi theo Diêm Thanh Viên ăn khắp nơi, sau đó mua nguyên liệu nấu ăn rồi về nhà nghiên cứu menu, Diêm Đàm phát hiện bản thân vậy mà thích thú.
Diêm Thanh Viên là một thiếu niên rất kỳ diệu, rõ ràng bản thân càng lớn tuổi cũng có chủ ý hơn, nhưng lúc làm việc Diêm Đàm lại luôn cố ý vô tình đi theo nhịp bước chân của Diêm Thanh Viên.
Khi Diêm Thanh Viên đang làm việc thêm vào buổi tối, điện thoại Diêm Đàm reo lên, bàn tay đang gõ chữ của Diêm Thanh Viên đột nhiên dừng lại.
Diêm Đàm có rất nhiều điện thoại, có vẻ như thân phận khác nhau sẽ thay đổi một chiếc điện thoại khác, nhưng trong đó có một chiếc điện thoại di động màu đen rất khác biệt.
Điện thoại này đã được xử lý đặc biệt, số điện thoại cũng đã được mã hóa, không phải kết nối với toàn bộ công ty truyền thông của China Unicom* mà thông qua một kênh khác.
*Mạng China Unicom là nhà mạng chiếm thị phần lớn thứ 2 tại Trung Quốc.

Tầm phủ sóng của nhà mạng này cũng mạnh không thua gì mạng China Mobile.

Điểm lợi lớn của nhà mạng này là mạng 4G tương thích với tất cả các loại điện thoại.
Thông thường khi điện thoại reo Diêm Đàm sẽ đi làm nhiệm vụ, sau đó biến mất mấy tháng, sống chết không rõ.
Diêm Thanh Viên vô thức rũ mắt xuống, nhưng chỉ trong giây lát, rồi tiếp tục làm công việc bán thời gian của mình, như thể không quan tâm lắm.
Trước kia Diêm Đàm sẽ không chú ý, nhưng lần này anh ấy thấy rồi.
Diêm Thanh Viên rất lo lắng cho anh ấy.
Diêm Đàm cúi đầu, nhướng mày khi nhìn thấy màn hình hiển thị ID người gọi.
Anh ấy đứng dậy lôi thôi lếch thếch xỏ dép lê đi ra ngoài.
Diêm Đàm nhìn ba chữ Nghiêm Trạch Thanh trên điện thoại, nhị thiếu này, thật sự không chán chút nào, mỗi tuần gọi điện thoại một lần rất đúng giờ.
Bình thường Diêm Đàm sẽ không bắt máy, nhưng lần này thì hơi khác.
Thái độ của Diêm Thanh Viên không giống với sự hiểu biết của anh ấy, sự ngăn cản của anh ấy đối với thiếu niên mà nói dường như cũng không phải là chuyện cần thiết gì.
"Diêm Đàm, anh nghe máy rồi." Giọng nói của Nghiêm Trạch Thanh từ đầu dây bên kia truyền đến, đã hai năm rồi Diêm Đàm không gặp Nghiêm Trạch Thanh, nên chợt nghe thấy có hơi xa lạ.

"Nhị thiếu gia, chẳng lẽ cậu gọi điện thoại cho tôi là hy vọng tôi không nhận sao?" Diêm Đàm mặc áo ba lỗ lớn với chiếc quần xà lỏn lộ ra cơ bắp cường tráng, trực tiếp ngồi trên bậc thang ở lối vào khu dân cư.
Nghiêm Trạch Thanh cũng không quan tâm Diêm Đàm nói chuyện thiếu tôn trọng với y, bây giờ bọn họ cũng không tồn tại quan hệ việc làm.
"Tôi muốn ký một thỏa thuận làm việc với anh." Giọng nói của Nghiêm Trạch Thanh nghe có vẻ ổn định hơn hai năm trước.
"Thù lao thì sao?" Diêm Đàm hỏi.
"Anh nói."
Chậc chậc, nhị thiếu gia này cũng đã học được xảo quyệt rồi.
"Nhị thiếu, lúc trước cậu đuổi tôi đi có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?" Diêm Đàm nói lời này cũng không có ác ý gì, anh ấy chỉ đơn thuần là muốn nhìn xem thái độ hiện tại của Nghiêm Trạch Thanh đối với anh ấy.
"Xin lỗi." Lúc Diêm Đàm còn chưa kịp phản ứng, Nghiêm Trạch Thanh không chút do dự xin lỗi, "Lúc trước đuổi anh đi là lỗi của tôi."
Diêm Đàm ngược lại nghẹn lời.
Sau đó, anh ấy thở dài.
"Nhị thiếu gia, tôi biết cậu vẫn luôn tìm Diêm Thanh Viên ở khắp nơi."
Từ sau khi Diêm Thanh Viên rời đi Nghiêm Trạch Thanh đã bắt đầu điên cuồng bành trướng ra bên ngoài, hơn nữa vẫn luôn tung ra thông báo tìm người mất tích với tiền thưởng cao trong nội bộ, nhưng đây là nơi Diêm Đàm đã lựa chọn kỹ càng, làm sao có thể dễ dàng tìm được như vậy.
"Cho dù thế nào tôi cũng phải tìm được em ấy." Mặc dù giọng điệu Nghiêm Trạch Thanh bình tĩnh, nhưng trên thực tế ngón tay Nghiêm Trạch Thanh ở nơi không nhìn thấy đã lặng lẽ siết chặt.
Bây giờ y rất căng thẳng.
Diêm Đàm là người chuyên nghiệp, không giống với cuộc sống của bọn họ, anh ấy là một người hoàn toàn lang thang trong bóng tối, cho dù bọn họ giàu có quyền lực đến đâu, cũng không thể dễ dàng đưa người trở về từ tay Diêm Đàm.
Nhưng bây giờ Diêm Đàm nhận điện thoại của y, có lẽ chuyện này sẽ có thay đổi.
"Nhị thiếu gia, cậu tới thuê tôi nhưng lại tìm em ấy, có phải quá xảo quyệt rồi không?" Diêm Đàm đúng sự thật nói.
Nghiêm Trạch Thanh nói: "Giữa Viên Viên và anh hẳn là không tồn tại quan hệ công việc, anh không cần tuân thủ các quy tắc* với Viên Viên."
*行规: Quy ước ngành nghề; quy ước phường hội.
Diêm Đàm giật giật khóe miệng, Nghiêm Trạch Thanh đã nhìn rõ anh ấy rồi sao?
Nghĩ đến những chuyện Diêm Thanh Viên nói hôm nay, Diêm Đàm thở dài.
"Hôm nay nhận điện thoại của nhị thiếu gia, là bởi vì hôm nay tôi đã thử ý tứ của Viên Viên."
Nghe được những lời này của Diêm Đàm, tay Nghiêm Trạch Thanh liền nắm chặt, khi biết bây giờ Diêm Thanh Viên vẫn ở bên Diêm Đàm, cho dù chỉ nghe được một chút tin tức cũng sẽ làm cho thần kinh y rung lên.
"Em ấy nói gì?"
Diêm Đàm nheo đôi mắt, chỉ cần nhắc tới Diêm Thanh Viên này giọng nói của Nghiêm Trạch Thanh sẽ theo bản năng trở nên mềm mỏng, cũng không biết chính y có phát hiện ra hay không.
"Em ấy nói sẽ không trốn tránh mọi người, nếu duyên phận đến rồi, gặp được nhau, cũng hy vọng có thể..." Giống như bạn bè có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, trò chuyện.
Diêm Đàm không nói hết câu, ngược lại chuyển chủ đề hỏi: "Nhị thiếu gia, nếu cậu tìm được Diêm Thanh Viên, cậu định sẽ làm thế nào?"
Nghiêm Trạch Thanh cầm điện thoại, có một khoảng trầm mặc ngắn.
"Tôi sẽ một lần nữa trở thành anh của em ấy, lần này, tôi là người anh duy nhất của em ấy." Nghiêm Trạch Thanh nói.
Diêm Đàm nhướng mày: "Nhị thiếu gia đây là định vì Viên Viên mà vứt bỏ thân phận nhị thiếu gia Nghiêm gia sao?"
"Đúng." Nghiêm Trạch Thanh chắc chắn nói.
Diêm Đàm im lặng, đây là lần đầu tiên anh ấy với Nghiêm Trạch Thanh kể từ khi anh ấy đưa Diêm Thanh Viên đi, cho tới bây giờ anh ấy chỉ biết nhị thiếu gia này yêu thương Diêm Thanh Viên, nhưng không biết vị nhị thiếu gia này đã sủng em trai đến mức không có giới hạn.
Diêm Đàm cũng không biết trong lòng mình có mùi vị gì: "Thế nhưng cậu đã không còn là anh trai của em ấy nữa, hai người cũng không có quan hệ huyết thống."
"Vậy thì đã sao?" Nghiêm Trạch Thanh nói rất tự nhiên, "Huyết thống chưa bao giờ là thứ quan trọng như vậy."
Diêm Đàm kinh ngạc, Nghiêm Trạch Thanh rõ ràng nghĩ rất thoáng, thậm chí vi phạm tâm lý bình thường của mọi người, có thể thấy Diêm Thanh Viên đối với y mà nói chưa chắc đã nhẹ hơn Diêm Thanh Viên đối với anh ấy.
"Lần này tôi chỉ là muốn nói cho cậu biết, tôi sẽ không ngăn cản mọi người đi tìm Diêm Thanh Viên nữa, nhưng cụ thể có tìm được hay không, thì phải xem năng lực của mọi người rồi." Diêm Đàm có chút nản lòng nói.
"Vậy sao?" Mặc dù không thể có được kết quả trực tiếp, nhưng nếu Diêm Đàm đã chịu buông tha, "Cảm ơn."
"Không cần nói cảm ơn." Diêm Đàm dùng bàn tay to xoa tóc của mình, "Nhị thiếu gia Nghiêm gia từ trước đến giờ sẽ không nói lời cảm ơn."
"Tôi không phải nhị thiếu gia Nghiêm gia." Nghiêm Trạch Thanh chậm rãi nói, "Tôi là anh của Viên Viên.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi