ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1003

Việc tham gia hoạt động tập thể này nên nói cho anh biết một tiếng, để cho anh chạng vạng tối lúc tan làm không cần phải tới đây đón, sau đó lại điện về nhà, bảo thim Lý để thim ấy không cần phải để phần cơm tối cho cô, “Chị Ngọc Anh, trong điện thoại của chị có ảnh chụp của chồng chưa cưới của chị không? Hoặc ảnh chung của cả hai người cũng được, cho em xem hình dạng một chút thôi!”

“Thật sự là không có…” Câu này của Lam Ngọc Anh là nói thật.

Trong điện thoại di động của cô thật sự không có ảnh chụp của Hoàng Trường Minh, ảnh hai người chụp chung thì càng không có, lúc anh vừa về nước bị mất trí nhớ, bọn họ dẫn theo bánh bao nhỏ đến vườn bách thú, một nhà ba người có chụp một bức ảnh kỉ niệm, anh vẫn luôn đặt bức ảnh đó làm hình nền điện thoại “Vậy chị miêu tả cho em một chút thôi?” Triệu Vân không kìm nén được tâm trạng bát quái: “Em thật sự rất tò mò, muốn biết người đàn ông tốt trong miệng chị rốt cuộc có bộ dạng hì, cao bao nhiêu?”

“Một mét tám sáu…” Lam Ngọc Anh đáp.

“Dáng người tốt không?”

“Rất tốt…”

“Mắt một mí hay là hai mí?”

“Mắt mí lót.”

Chính là bởi vì mí lót cho nên mới làm lộ ra đôi mắt sâu thẩm như là giếng cổ, chỉ cần nhìn vào sẽ khiến cho người ta bị hãm sâu.

“Mũi thì sao, có phải cũng vô cùng cao thẳng?”

“Nhà dáng ngũ quan sâu như vậy, sau khi trải qua phân tích, đây chắc chẩn là tiêu chuẩn của một vận động viên! Cũng không biết anh ta đẹp trai đến trình độ nào, không có hình ảnh cũng không được nhìn thấy người thật, so với Hoàng Trường Minh thì như thế nào?” Có lẽ lúc trước nhìn thấy cô bị Hoàng Trường Minh kéo vào nhà vệ sinh nam cho nên thuận giê j hỏi một câu, Lam Ngọc Anh suy nghĩ, rất nghiêm túc cho một cái đáp án: “… Đều rất đẹp trai!”

Bởi vì cả hai đều là một người, cho nên đáp án của cô không có vấn đề gì cả, nhưng rơi vào tai Triệu Vân thì nó lại thành một ý nghĩa khác, như vậy đã có thể xác định, cấp bậc của chồng chưa cưới của cô có thể so với Hoàng Trường Minh.

Chị Lan ở bên cạnh nói xem vào: “Được rồi, đừng tám nữa, mau đi làm xong công việc đi, không đến lúc đó trẻ liên hoan rồi lại ngồi đấy khóc tiếng Mán!

Triệu Vân nghe xong thì ngoan ngoãn cắm đầu vào bàn phím làm việc.

Buổi tối, bọn họ đến nhà hàng liên hoan, ở phòng VIP lớn nhất trên tầng có sáu, bảy chiếc bàn lớn, từng bộ phận đều tìm chỗ thích hợp đế ngồi xuống.

Đợi toàn bộ người trong công ty đến đông đủ xong, đang tám gẫu náo nhiệt với nhau nhưng giám đốc lại không hề có ý định ngồi xuống, ngược lại đứng ở kia nhìn xung quanh, khi cánh cửa phòng được đấy ra, ông ta vội vàng chạy ra đón: “Tổng Giám đốc Minh!

Tất cả mọi người nhìn về phía cống, bao gồm Lam Ngọc Anh.

Hoàng Trường Minh mặc vest màu đen dẫn theo Phan Duy, giống như bắt đầu đi làm vào ngày mới, mạnh mẽ đi tới.

Giám đốc đã đi lên đón tiếp từ sớm, những người khác sao có thế ngồi được nữa, bọn họ đồng loạt đứng lên, kinh ngạc lại phấn khởi kêu lên: “Tổng, giám đốc Minh!”

“Mọi người cứ tự nhiên!” Sau khi Hoàng Trường Minh đi vào, đã nói hai câu: “Hôm nay tôi sẽ thanh toán hóa đơn, muốn uống rượu hay nước gì cứ bảo với nhân viên phục vụ, đừng tiếc kiệm tiền cho tôi. Hoàng Oanh luôn rộng rãi đối với nhân viên, đây là điều mọi người được hưởng!”

Tuy nói là mỗi lần giám đốc dẫn bọn họ đi liên hoan đều rất hào phóng, nhưng dù sao cũng là lãnh đạo trực tiếp, mỗi ngày dù cho ngẩng đầu hay cúi đầu đều gặp được, ai cũng không dám khoa trương quá. Nhưng Hoàng Trường Minh thì khác, anh hào phóng thế nào ai cũng biết được, anh đã nói như thế thì hôn nay có thể phung phí buông thả rồi Lập tức không khí trong phòng trở nên sôi trào, còn náo nhiệt hơn lúc nãy nhiều lần.

Nhân viên phục vụ bưng thức ăn rực rỡ đủ loại đưa lên mỗi bàn. Bình thường trong phòng làm việc phải ra vẻ lãnh đạo, đến lúc này hoàn toàn thả lỏng. Bàn của Lam Ngọc Anh là bộ phận tài vụ và bộ phận PR ngồi cùng nhau, nữ chiếm đa số, nhưng số lần chạm cốc lại nhiều hơn bàn của đàn ông ở bên cạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi