ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1033

Một tuần làm việc đang lặng lẽ trôi qua trong cảnh mặt trời lên mặt trời lặn.

‘Vào hai ngày nghỉ tiếp theo, buổi chiều, Lam Ngọc Anh và bánh bao nhỏ đang say sưa ngồi xem phim hoạt hình Disney, bài hát tiếng Anh trong trẻo tràn ngập trong phòng khách, thim Lý nói có khách đến nhà.

“Trợ lý Phan, sao anh lại tới đây thế?”

Nhìn thấy người đi tới, Lam Ngọc Anh rất kinh ngạc, hôm nay là thứ bảy, hơn nữa hình như cô cũng không nghe Hoàng Trường Minh nhắc đến buổi chiều còn có lịch trình gì Phan Duy mặc đồ tây chỉnh tề nói: “Tôi đến đưa đồ cho tổng giám đốc Minh!”

Đưa đồ 2 Lam Ngọc Anh nhíu mày không hiểu, bởi vì cô không thấy trong tay Phan Duy có đồ gì Trong lúc nói chuyện, Hoàng Trường Minh mặc quần áo ở nhà cũng chậm rãi đi từ phòng làm việc trên tầng xuống.

‘Sau đó cô nhìn thấy Phan Duy bước nhanh về phía trước, cung kính gật đầu, sau sự trao đổi bầng ánh mắt thì lấy một cái USB từ trong túi ra đưa tới Anh ta cũng không ở lại lâu, đưa đồ xong lập tức vội vàng rời đi.

Lam Ngọc Anh cũng không hiếu kì về cái USB kia lầm, vốn muốn đứng dậy tiên, nhưng Phan Duy lại từ chối, cho nên cô đứng tại chỗ đưa mắt nhìn, nhìn bóng lưng thon dài già dặn kia, vẻ mặt không khỏi như có điều suy nghĩ.

Chẳng biết từ lúc nào Hoàng Trường Minh đã đứt tay vào túi, đi đến bên cạnh cô, âm trầm nói một câu: “Muốn anh sa thải Phan Duy, em cứ tiếp tục nhìn chảm chẳm đi!”

Lam Ngọc Anh khẽ giật mình.

‘Vừa ngẩng đầu đã lập tức nhìn thấy khuôn mặt u ám đen sỉ của anh.

Người đàn ông này!

‘Vừa rồi cô chỉ đang nghĩ, Phan Duy nhìn có vẻ tuấn tú lịch sự, hoàn toàn là hình tượng tinh anh trong thương trường, hình như còn độc thân chưa có bạn gái, ngược lại có thể giới thiệu cho Tiếu Triệu một chút, để hai người thành đôi, không nghĩ tới lại khiến anh ghen.

Cuối cùng Hoàng Trường Minh bị cô vuốt lông thành công trở về phòng làm việc, lúc anh đi xuống lần nữa, đã thay một bộ tây trang màu đen, một tay đút tứi, một cái tay khác căm máy tính.

Lam Ngọc Anh thấy thế thì đứng dậy: “Hoàng Trường Minh, anh muốn ra ngoài sao?”

“Ừ, Ngọc Anh, em đi cùng với anh” Hoàng Trường Minh gật đầu.

Bánh bao nhỏ cũng leo xuống khỏi ghế sofa, ngấng khuôn mặt nhỏ lên hỏi “Vậy cục cưng thì sao?”

“Con ngoan ngoãn ở nhà đi!” Hoàng Trường Minh lạnh nhạt cong môi Bánh bao nhỏ thấy lại bị bổ mình ghét bỏ, bẹp miệng phồng má chạy về tiếp tục xem TV, nhét khoai tây chiên vào bên trong miệng, hóa tức giận thành việc ăn.

Lam Ngọc Anh thấy trên mặt anh có vẻ nghiêm túc, nhếch miệng lên hị “Có chuyện gì phải xử lý sao?”

Hoàng Trường Minh hơi nheo đôi mắt nặng nề tính mịch lại, trầm giọng nói “Chúng ta đi tìm vị bà Lê kia đòi một sự công bầng!”

Chiếc xe Land Rover màu trắng một đường lái ra khỏi biệt thự, sau khi đi lên đường cái, lúc chờ đèn đỏ, Hoàng Trường Minh gọi điện thoại cho Lê Hoài Lâm, bây giờ nhà họ Lê không có ai, ba người nhà bọn họ đều ở nhà chính nhà họ Lê, cho nên Land Rover lập tức đổi tuyến đường chạy về phía nhà chính nhà họ Lê.

Bởi vì cuối tuần nên không bị tắc, trên đường đi cũng không thấy nhiều đèn tín hiệu lầm.

Xe nhanh chóng lái vào sân nhà chính nhà họ Lê, so sánh vẻ bình tĩnh của anh, Lam Ngọc Anh đã có vẻ đứng ngồi không yên từ lúc lên xe, hơn nữa nhìn qua cũng rất bối rối, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, Sau khi xe dừng hẳn, Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “Hoàng Trường Minh, chẳng phải chúng ta đã đi bệnh viện điều tra rồi sao? Đã qua hai mươi năm, căn bản không thể điều tra ra bất kỳ kết quả gì, bây giờ chúng ta không có chứng cứ gì cả, cứ tùy tiện đến giãng co với bà Lê kia như vậy.”

Trên mặt Hoàng Trường Minh vẫn không hề có vẻ bối rối, anh nắm chặt tay cô, sau đó nghiêng người sang, ghé vào bên tai cô thấp giọng nói câu gì đó.

Sau khi Lam Ngọc Anh nghe xong thì ngơ ngác hơn nửa ngày, sau đó nuốt nước miếng một cái: “Anh thật nham hiếm…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi