ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1049

“Được, con không tiễn bố nữa!” Lam Ngọc Anh gật đầu, chậm rãi nói từng chữ một: “Con cũng rất tôn trọng quyết định của bố. Tuy bố đã bán biệt thự đi rồi, cũng không còn nhà họ Lam nữa. Nhưng bố muốn trở về bất cứ lúc nào cũng được. Nhà của con cũng luôn luôn chào đón bố! Bố, bố đã nói, con mãi mãi là con gái của bối”

Lam Khải Dương nghe được những lời này của cô, ánh mắt rưng rưng, liên tục gật đầu trong sự cảm động: “Ôi, được!

“Ngọc Anh, cục cưng đói rồi, có thể ăn cơm được chưa ạ?”

Sau khi bánh bao nhỏ thấy bọn họ không còn nói chuyện nữa, mới xoa cái bụng mềm và hỏi.

Giọng nói trẻ con ngây thơ, khiến bầu không khí lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn hắn. Lam Khải Dương giơ tay lau sạch nước mắt ở khóe mắt, cười trả lời thay cô: “Đương nhiên có thể! Đi nào, chúng ta đi ăn cơm thôi!”

Lam Ngọc Anh được Hoàng Trường Minh ở bên cạnh nắm chặt tay, nhìn thấy vẻ lưu luyến trong ánh mất của cô, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

‘Vừa đến phòng ăn ngồi xuống, Lam Khải Dương đang định kêu bọn họ ăn nhiều một chút thì nghe thấy tiếng di động vang lên, sau khi bắt máy thì đặt bên tai: “Alo?”

“Vâng, tôi là Lam Khải Dương đây…”

Lam Ngọc Anh đang dùng giọng dịu dàng nói với bánh bao nhỏ phải đợi người lớn nghe điện thoại xong, mới cùng nhau dùng bữa, thì nghe thấy ông nói với đầu bên kia đường dây, sau đó biếu cảm trên gương mặt đột nhiên thay đối “Cô nói gì cơ?

Không biết đường dây bên kia đã nói gì, mà vẻ mặt của Lam Khải Dương lại vô cùng kinh ngạc, hai phút sau thì cuộc trò chuyện kết thúc.

Hoàng Trường Minh thấy thế, trầm giọng nói: “Nếu có chuyện thì con có thể giúp ạ”

“Bố, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Lam Ngọc Anh cũng hỏi một cách rất quan tâm.

Lam Khải Dương dường như vẫn chưa lấy lại bình tĩnh sau cuộc điện thoại vừa rồi, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

“Ừm, thực sự cũng không có chuyện gì cả…” Tuy rằng khoát tay nói như v nhưng vẻ mặt của ông vẫn mang theo sự hoang mang rất lớn, nhẹ giọng giải thích: “Vừa rồi bên ngân hàng gọi điện tới cho bố! Vì muốn chuẩn bị cho việc di dân, nên bố đã chuyển số tiền từ việc bán tài sản ở Sài Gòn và số tiền mặt còn thừa đi rồi sao, chắc hẳn trên cơ bản đã được xử lý ổn thỏa rồi. Nhưng đột nhiên họ lại nói bố vẫn còn một khoản tiền đứng tên mình vẫn chưa động vào nữa, tất cả là hơn ba mươi lắm tỷ!”

Sau khi nhà họ Lam suy sụp vào bốn năm trước, tài sản của Lam Khải Dương đã sớm chẳng còn lại bao nhiêu. Hiện giờ trong tay ngoài trừ căn biệt thự này và tiền dưỡng già ra, thì chỉ có mấy căn bất động sản ở nước ngoài đã chuyển cho Lam Ngọc Anh làm của hồi môn. Dù sao cũng không thể so với năm đó, hơn ba mươi lãm tỷ đối với ông mà nói đã được xem là một khoản tiền lớn tồi ‘Ôi, còn có chuyện tốt như vậy nữa sao?“ Lam Ngọc Anh ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, bố vừa nghe xong cũng thấy bối rối, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy chứ, huống chỉ bố hoàn toàn không biết số tiền này!” Ông gật đầu, khi mở miệng, giọng nói lại hơi nặng nề hơn một chút: “Nhưng vừa rồi nhân viên của ngân hàng nói chắc như đinh đóng cột, khẳng định có hơn ba rrươi lãm tỷ này, hơn nữa còn nói là Lại Diệp đã đế tên bốt”

Lại Diệp?

Lam Ngọc Anh kinh ngạc.

Cô và Hoàng Trường Minh đưa mắt nhìn nhau, người kia cũng nhíu mày.

Bọn họ đều rất hiểu Lại Diệp là loại người gì, không chỉ có một lần chạy đến trước mặt ông làm ầm lên đòi tiền, mà gần như cho đến hiện tại, vẫn còn không ít khoản nợ cờ bạc ở bên ngoài. Làm sao bà ta có thể có một số tiền lớn như: vậy được chứ. Hơn nữa cho dù có thì sao bà ta có thế để tên Lam Khải Dương, người đã không còn bất cứ tình cảm vợ chồng gì với mình như vậy được chứ?

Chuyện này thực sự khiến cho người ta cảm thấy không thể nào tưởng tượng ra nổi ‘Vào đêm hôm sau, bên trong phòng ngủ chính sáng lên ánh đèn màu da cam Khi Hoàng Trường Minh bưng ly sữa hàng ngày đi lên tầng, Lam Ngọc Anh đang ngồi ở cuối giường, vừa đặt điện thoại xuống ngay khi cuộc trò chuyện kết thúc Anh nhét ly sữa vào tay cô, hé miệng nói một câu: “Điện thoại bên nhà họ Lam sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi