ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1087

Anh đỡ cô ngồi dậy, bánh bao nhỏ đang ngủ bên cạnh cũng trở mình một cái, nhưng mà vẫn chưa tỉnh, tiếng ngáy khe khế của cậu bé thật khiến cho người ta bật cười “Vừa tồi dọa đến em rồi sao?”

Lam Ngọc Anh ở trước mặt anh không hề che dấu, đáng thương gật đầu: “Có một chút”

“Thím Lý đã xử lý xong hết rồi, thảm trong phòng khách cũng đã vứt đi, em đừng lo, chuyện này sẽ không xuất hiện nữa đâu! Anh đã liên hệ với tiệm áo cưới. Chắc là họ đã nhầm trong khâu giao hàng, có khi đây là một trò đùa dai của người nào đó!” Hoàng Trường Minh đặt nhẹ lên vai cô, ôn nhu an ủi cô.

“Chiếc áo cưới đó…” Lam Ngọc Anh nhíu mày.

Hoàng Trường Minh ôn tồn, nhỏ giọng nói: “Chiếc áo cưới này là đồ thủ công tự tay làm, đã có sẵn bản vẽ, mười ngày tới sẽ làm lại một chiếc khác, tiệm áo cưới đó cũng cam đoan sẽ không làm trì hoãn đám cưới của chúng ta!”

“Ừm, vậy là tốt rồi!” Lam Ngọc Anh yên tâm gật đầu.

Nhìn thấy những nếp gấp giữa hai lông mày anh lại từ từ hiện rõ ra, cô mỉm cười đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve: “Ông xã à, anh đừng lo lắng, em không sao đâu!”

Thấy anh trầm mặc, Lam Ngọc Anh cũng nhanh chóng vuốt xuống bụng của chính mình, bây giờ đến lượt cô trấn an anh: “Như Viên cũng không có việc gì đâu, anh quên rồi sao, con bé rất kiên cường!”

“Ừm, mẹ con em rất lợi hại !” Hoàng Trường Minh nở nụ cười, không muốn cô nghĩ tới hình ảnh đó nữa, anh cố ý vòng vo đổi đề tài: “Thiệp mời hôn lễ đã được in xong rồi”

“In xong hết rồi sao?” Lam Ngọc Anh kinh ngạc.

Hoàng Trường Minh “ừm” một tiếng, sau đó xoay người, vươn tay cầm lấy một chiếc túi to đang đặt ở cuối giường, từ bên trong lấy ra một tấm thiệp mời “Bản sao điện tử được lưu trong hộp thư của anh, em nhìn xem, tên những người được mời sẽ được viết ở mặt trên!”

Mặc dù xã hội hiện đại đã ở trong thời đại số hóa, nhưng những tấm thiệp mời viết tay lại vô cùng thú vị và ý nghĩa Trước đây cô không có quá nhiều bạn bè, nhưng bây giờ các đồng nghiệp ở công ty mới, bao gồm cả Tiểu Triệu và chị Lan, còn có rất nhiều đồng nghiệp thân thiết với cô, cô muốn mời họ tham gia và chia sẻ niềm vui này.

Lam Ngọc Anh mở thiệp mời ra, nhận ra được thiết kế của trang bìa giống hệt như chữ viết tắt của từ cuối cùng trong tên họ, không cần hỏi cô cũng đoán ra được đây nhất định là do anh âm thầm thiết kế. Hai ngày trước toàn thấy anh ngồi lì ở trong phòng đọc sách chăm chú làm gì đó, đến lúc cô đi tới gõ cửa thì nhanh chóng dọn dẹp hết mọi thứ trên bàn vào trong ngăn kéo rồi.

“Tốt quá rồi!” Cô ngây thơ gật gật đầu.

Chẳng qua chỉ có ít người nhận được thiệp mời, một số người lại không nhận được tận tay.

Hoàng Trường Minh lấy điện thoại từ túi ra, trầm giọng nói: “Để anh gọi điện cho Phong Sinh, báo anh ấy trở về tham gia hôn lễ!” Lam Ngọc Anh nghe vậy mở to đôi mắt long lanh, vội vàng nói: “Vậy em cũng gọi điện cho cá nhỏ báo một tiếng!”

Buổi tối, Hoàng Trường Minh quấn quanh mình chiếc khăn tẩm đi ra, nhìn thấy đèn trong phòng đọc sách còn đang sáng, anh đẩy cánh cửa lớn ra rồi bước vào, lập tức nhìn thấy Lam Ngọc Anh vẫn đang cặm cụi làm gì đó ở trên bàn, ở bên cạnh là một núi thiệp mời, cô đang nắn nót từng chữ, điền vào các chỗ trống trên thiệp mời.

‘Vẻ mặt cô thật sự rất nghiêm túc, bên cạnh còn có một bản nháp nhỏ, sau khi viết nháp một lần đầu, cô mới cẩn thận ghi lại lên thiệp.

Đứng nhìn cô viết xong vài tấm thiệp nữa, Hoàng Trường Minh mới từ từ bước tới, tấm thiệp phía dưới cũng vô tình hé mở ra, ở mục tên khách mời ghỉ rõ ràng ba chữ “Anh Nguyễn Phong”, khóe môi anh không ngừng giật giật Anh rút một tấm thiệp khác ra, mặt trên viết viết hai chữ “Diệp Tấn”, lần này sắc mặt của Hoàng Trường Minh đều tối sầm lại.

Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười lấy cây bút đang cầm trên tay chọt chọt vào eo anh: “Quỷ hẹp hòi, anh Nguyễn Phong đã kết hôn rồi, hơn nữa vợ anh ấy hình như cũng đã mang thai rồi, cô ấy mang thai sau em, dự kiến sinh vào năm saut”

“Diệp Tấn còn độc thân!” Hoàng Trường Minh vươn tay đưa tấm thiệp về phía cô, hừ lạnh một tiếng rồi nhíu mi hỏi: “Anh ta ở Canada xa như vậy, nhất định vấn phải mời anh ta sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi