ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1107

Lam Ngọc Anh máy móc gật đầu, cô không cất nối tiếng Cô đang lặng lẽ cầu nguyện trong lòng, nếu như giống lần cô bị bắt cóc trước thì chỉ cần có cơ hội, dù phải mất mạng cô cũng phải cứu được anh!

Nhưng cô rất sợ, giọng nói trong điện thoại của Lê Tuyết Trinh rất đáng sợ, cô cảm thấy cô ta điên rồi Một người điên có thể gây ra chuyện điên rồ cỡ nào chứ!

Chuông điện thoại vang lên, trong phòng ai cũng căng thắng theo, Trần Phong Sinh nghe máy xong lập tức nói ngay: “Tìm được rồi! Anh hai tôi gọi điện thoại tới, nói là cảnh sát tuần tra phát hiện ra ở cuối đường cao tốc gần đại lộ Song Bắc có xe của Trường Minh gây tai nạn giao thông!”

“Gây tai nạn giao thông?”

Lam Ngọc Anh không bỏ qua từ then chốt, nước mắt trực tiếp chảy xuống như mưa.

Nước mắt chảy không ngừng, ướt đảm cả khuôn mặt, nhưng cô giơ tay lên lau lung tung, dáng vẻ chịu đựng lại kiên cường khiến những người khác nhìn mà thương Trần Phong Sinh cau mày, không dám tùy tiện kết luận, sợ cô suy nghĩ miên man không chịu nổi nên chọn từ mới nói: “Tình huống cụ thể còn chưa rõ, đến hiện trường mới biết được!”

“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi mau thôi!” Trịnh Phương Vũ gấp gáp.

Còn chưa nói xong, đã thấy Lam Ngọc Anh đỡ bụng chạy ra ngoài.

Cũng may cách khách sạn không xa, hai chiếc xe, vượt cả đèn đỏ, gần như đạp hết chân ga, chạy như bay trên cầu, chạy nhanh đến nỗi không nhìn rõ sông, Sắp lái sang đến đầu cầu bên kia, Lam Ngọc Anh đã thấy chiếc Land Rover màu trắng.

Sau khi nhìn rõ, cô giơ tay lên che miệng, răng cản chặt lòng bàn tay.

Chiếc Land Rover màu trắng lao xuống cầu, thân xe và cột đá đều bị hư hỏng nghiêm trọng, hai phần ba đầu xe lơ lửng trên không, phía trước bốc khói mù mịt mà bên dưới là mặt sông cưồn cuộn Bởi vì hai làn đường đều có xe chạy nên hai chiếc xe phải dừng lại.

Chui qua dây giới nghiêm, họ chạy đến chỗ chiếc Land Rover màu trắng, một ngọn lửa bất ngờ phát ra nắp capô, ánh lửa nhuộm đỏ cây cầu.

Lam Ngọc Anh quên mất rơi lệ, chạy được một nửa, cửa xe bỗng nhiên lạch cạch” mở ra, có một bóng người từ trong chui ra.

Đang định vui mừng lại phát hiện thì ra là Lê Tuyết Trinh, cô ta bị thương rất nặng, cả người toàn máu là máu.

Không đứng lên nối, hai chân bị gãy chỗ xương bánh chè, chỉ có thế dựa vào hai cánh tay cố gắng lết về phía trước, trong miệng thỉnh thoảng có máu tươi trào ra, nhưng không ai quan tâm cô ta sống hay chết, ngoại trừ Tiêu Thành Vân không nhịn được nhìn cô ta.

Do chiếc Land Rover nằm nghiêng trên cầu, khói đặc cuồn cuộn nên không thấy rõ tình hình bên trong Lam Ngọc Anh chỉ hy vọng cô đi nhanh hơn chút, nhanh hơn chút.

Đột nhiên một tiếng nổ ầm trời, mọi người đang chạy nhanh về phía đó đồng loạt dừng lại Lam Ngọc Anh cảm giác như cả thế giới như sụp đổ.

“Đừng mà…”

Hai chữ như dùng hết sức lực toàn thân, lúc nói ra đã khàn khản.

Lam Ngọc Anh trơ mắt, nhìn chiếc Land Rover màu trắng đã chở mình rất nhiều lần phát ra tiếng nổ “âm”, trong tầm mắt chỉ có một màu đỏ rực thiêu đốt, cửa, bánh xe, cửa kính… bay ra bốn phía Cả người cô lạnh buốt, giống như quay lại năm tám tuổi, mẹ nhảy từ mái nhà xuống.

Ở cạnh cô, trái tim tất cả mọi người trong nháy mắt cũng như bị ai bóp chặt, khiếp sợ nhìn hình ảnh nổ tung phía trước, trái tìm nặng rề.

Đừng, không thể!

Lam Ngọc Anh không chịu khống chế, mất lý trí chạy về phía trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi