ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1112

“Kể cả khi anh ấy đang ở trong xe thì sao?” Lam Ngọc Anh liếm đôi môi nứt nẻ của cô, như thế cố gắng tuyệt vọng níu lấy rơm rạ: “Hoặc… hoặc là anh ấy trốn thoát trước khi chiếc xe phát nổ? Ở dưới đều là nước sông, có lẽ anh ấy đã trốn thoát bằng cách nhảy xuống sông…”

‘Sau khi nói xong, cô lập tức im lặng.

Khóe miệng cô mím chặt, không cho nước mắt ngân ngấn lệ chảy xuống lần nữa, mọi người trong phòng bệnh không nói nên lời, không khí u uất cùng đau đớn.

Bởi vì, Hoàng Trường Minh không biết bơi Lam Ngọc Anh cũng biết điều này, cô còn nhớ lúc mới quen không lâu, cô đã vô tình đánh anh rớt xuống biển trong lúc giật điện thoại di động của anh trên du thuyền, cuối cùng cô phải nhảy xuống cứu anh, đây chính là bóng ma tâm lý của anh lúc bé.

Ngay cả khi cô không còn có thể thuyết phục bản thân rằng điều kỳ diệu sẽ xảy ra, nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy rắng anh sẽ không bỏ mình vào ngày hôn lẽ, để mình cô lẻ loi trên thế giới này “Tôi không tin”

Lam Ngọc Anh lắc đầu, nước mắt âm thầm trào ra, cô vẫn cố chấp kiên trì: “Hoàng Trường Minh anh ấy không thể chết được, anh ấy sẽ không cam lòng rời khỏi tôi, rời đi Đậu Đậu và Như Viên, chúng tôi đã hứa với nhau rằng sẽ không bao giờ rời xa nhau, anh ấy chắc chản sẽ trở lại, chắc chẳn sẽ trở lại!”

Mọi người thấy vậy cũng chỉ có thể cúi đầu yên lăng thở dài Ba ngày sau, chôn cất ở nghĩa trang.

Không quá phô trương, chỉ có vài chiếc xe màu đen, đều là những người thân trong gia đình và bạn bè, những chiếc xe đậu thành hàng ngay ngắn dưới chân núi nghĩa trang, mọi người bước xuống đều mặc đồ đen trang trọng.

Bước chân Hoàng Kiến Phong có chút không vững, cần được vợ Phạm Mỹ.

Lệ và Hoàng Thanh Thảo hỗ trợ, đỡ đến trước mắt Lê Hoài Lâm. Lê Hoài Lâm thở dài nói: “Ngọc Anh không tới, con bé nói sẽ không tới, con bé vẫn tin rắng Trường Minh không chết, cũng sẽ không rời xa con bé…”

Hoàng Kiến Phong thở dài: “Để con bé vậy đi, tôi có thế hiểu tâm trạng của con bé, đừng ép con bề quát”

“Ừ, Lê Hoài Lâm đau lòng, Một bó hoa cúc được đặt bên cạnh bia mộ, nhìn đường nét trên khuôn mặt giống mình, Hoàng Kiến Phong ngẩng đầu, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống, nỗi đau mất con khiến ông ấy nghẹn ngào trong gió.

Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Tiêu Thành Vân mặc đồ tang đi tới biệt thự.

‘Sau khi anh ấy bước vào cửa, Lam Ngọc Anh đang đi từ phòng khách lên lâu Mới ba ngày ngắn ngửi, dù đang mang thai nhưng cô đã gầy đi một vòn cảm cũng nhọn ra, kể từ khi Hoàng Trường Minh xảy ra chuyện, mỗi người nhìn cô đều lo lắng và sợ hãi, sợ cô không chịu được mà suy sụp, nhưng biểu hiện của cô vô cùng kiên cường và quyết tâm.

“Chị dâu”

Tiêu Thành Vân thay đối xưng hô, yên lặng kêu cô.

Lam Ngọc Anh nghe tiếng, dừng bước quay lại nhìn anh ấy.

Tiêu Thành Vân đi tới hai bước, nhỏ giọng nói tiếp: “Tôi vừa từ nghĩa trang trở lại, tang lễ của anh ấy đã kết thúc.”

Lam Ngọc Anh mím môi, không nói lời nào.

“Rất xin lỗif Tiêu Thành Vân vô cùng áy náy, không thể nào tha thứ cho chính mình: “Chuyện của anh trai cũng có chút liên quan với tôi… Nếu lúc đầu tôi không mềm lòng đồng ý để Tuyết Trinh trở lại, bây giờ cũng không thành kết quả thế này!”

Lam Ngọc Anh vẫn không nói gì, không hề trách anh ấy.

Nếu Lê Tuyết Trinh quyết tâm không để cho bọn họ yên ổn, dù không có Tiêu Thành Vân, chuyện này vẫn sẽ xảy ra.

Lam Ngọc Anh xoay người, tiếp tục bước chân đi lên lâu, tay nắm lấy tay vịn, cẩn thận bước lên từng bậc thang, “Tuyết Trinh tự sát rồi”

Nghe sau lưng truyền tới câu này, bước chân của cô không hề dừng lại dù chỉ một chút Đối với Lam Ngọc Anh, sống chết của Lê Tuyết Trinh không liên quan gì đến cô, ngày hôm đó nếu không phải cảnh sát tới, lòng hận thù mạnh mẽ trong lòng khiến cô suýt chút nữa bóp chết cô ta, Lúc Tiêu Thành Vân ra khỏi nghĩa trang mới nhận được tin tức, Lê Tuyết Trinh vào lúc Hoàng Trường Minh được đem đi an táng, nhân lúc người cai ngục và y tá không chú ý, nuốt đinh thép, cấp cứu không thành công tuyên bố chết, thì thế được chuyển ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi