ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1151

Trần Phong Sinh không có tính nhẫn nại, bóp cãm cô nâng lên, ép cô ngấng đầu đối diện với anh.

‘Vừa mở miệng định nói những lời khó nghe, nhưng khi nhìn thấy ánh nước lấp lánh dưới đáy mắt cô, thì mọi lời nói của anh đều ngưng lại trong cố họng.

Cô ta khóc.

Trần Phong Sinh dừng lại Anh không phải chưa từng nhìn thấy nước mắt của phụ nữ, hơn nữa cũng ghét nhất là nước mắt phụ nữ, đối với anh mà nói thì nước mắt không có bất cứ hiệu quả nào.

Chỉ là lúc này đây nhìn thấy trong mắt cô rưng rưng nước mắt, chất lỏng ấm nóng chảy ra từ khóe mắt, lại giống như trực tiếp chảy vào tim anh, chưa bao giờ anh có cảm giác này, hơn nữa đối phương lại chỉ là một cô gái xa lạ trong một mối quan hệ vô cùng ngân ngủi.

Cho đến bây giờ, ngay cả tên họ của cô là gì anh cũng không rõ.

‘Yết hầu Trần Phong Sinh chuyển động lên xuống, lần đâu tiên anh có cảm giác lúng túng trước nước mắt của phụ nữ.

Tửu lượng của Trương Tiểu Du vốn dĩ rất kém, khi nhận một ly rượu mạnh từ tay người phục vụ, một cảm giác cay hồng bỏng rát lan tỏa từ cổ họng xuống đến dạ dày, thật ra mọi hình ảnh trước mắt cô đã mờ ảo cả, chỉ là cô muốn dùng rượu để làm tê liệt mọi suy nghĩ của mình.

Năm năm, năm năm.

Trương Tiểu Du ngẩng đầu nhìn ánh sáng đây màu sắc trên trần nhà, cảm thấy bản thân mình thật đáng thương mà cũng thật nực cười.

Bên tai vang lên lời khẳng định “người đàn ông của tôi” của người con gái đêm qua, và câu nói “ba tháng trước mới vừa mất một đứa con”, cô chỉ cảm thấy thê lương và buồn bã.

“Cá Nhỏ, em nhịn ăn nhịn mặc sống đạm bạc. Vì để anh đi du học mà đi làm kiếm tiền, em yên tâm, đợi sau khi anh ở bên này ổn định, anh sẽ đề xuất xin được điều về chỉ nhánh công ty ở trong nước, như thế chúng ta có thể kết hôn được rồi”

Khi nhắc lại những lời hứa đó, ánh mắt Trương Tiểu Du vô cùng đau khổ và khóc càng nhiều hơn.

Ngô Huỳnh Đông là mối tình đầu của cô, là người đàn ông duy nhất xuất hiện trong thế giới trước kia của cô, cô rất thích quấn lấy anh, thích nhìn thấy nụ cười trong veo trong đôi mắt và cặp mày thanh tú của anh, cô càng thích hơn nữa sự cưng chiều của anh dành cho cô.

Đó là quãng thời gian ba năm hạnh phúc tươi đẹp trong trường đại học, hai năm nay cô sống cuộc sống đạm bạc, ngốc nghếch chờ đợi, đổi lại cô nhận được là sự gian dối phản bội của người bạn trai, cô vẫn một lòng chờ Ngôi Huỳnh Đông của cô được điều về chỉ nhánh công ty trong nước và kết hôn với mình, cho cô một gia đình hoàn chỉnh, nhưng cô không biết rằng ở bên Mỹ anh ta sớm đã có người bên cạnh bầu bạn, những hành động thân mật gì cũng đã xảy ra rồi, thậm chí đã từng có một đứa con.

Đối với đoạn tình cảm được vun đắp trong năm năm này, Trương Tiểu Du bỏ ra quá nhiều, nhưng toàn bộ tấm chân tình của cô đều đã trao nhầm người.

Việc này làm sao có thể không khiến cô cảm thấy bưồn bã, không đau lòng cho được”

Lực tay của Trần Phong Sinh không tự chủ đượ cmà nới lỏng, khuôn mặt cô hơi ngẩng lên, vừa hay đối diện với đôi mắt đào hoa của anh, một giọt nước mất chảy dọc xuống, rơi lên ngón tay anh.

“Tách tách”

Lại một giọt nữa rớt xuống.

Môi mỏng mim lại, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng mình xuất loại cảm giác không rõ ràng.

Nhìn thấy cô nhăn mày, Trần Phong Sinh không nhịn được thu hồi lại bàn tay đang bóp chặt chiếc cấm nhỏ của cô, lúc đang chuẩn bị nói, bỗng nhiên anh bị cô đấy mạnh, sau đó cô túm chặt lấy áo của anh lớn tiếng chất vấn: “Tại sao anh lại lừa dối tôi, tại sao lại phản bội tôi?”

“Cô lại làm sao nữa thế?” Trần Phong Sinh chau mày, không ngờ cô ta nói giở mặt là giở mặt liền như vậy.

Trương Tiểu Du nhảy xuống từ ghế bên quầy bar, đôi mất ngập nước của cô nhìn chẩm chắm vào Trần Phong Sinh: “Anh giết tôi bằng ngàn vạn nhát dao, anh làm tôi đau đến tận xương tủy! Tôi yêu anh năm năm, tôi sống cuộc sống tần tiện, đi làm kiếm tiền cho anh đi du học, thời điểm tôi khó khăn nhất đến ăn một hộp cơm vài chục nghìn tôi cũng phải tính toán. Còn anh thì sao, anh một bên thì nói đợi anh được điều về chỉ nhánh công ty làm việc rồi sẽ cưới tôi, một bên lại phản bội lừa dối sau lưng tôi, còn đế tôi bắt gian tận giường. Anh là đồ khốn nạn, anh không biết xấu hố!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi