ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1156

Khi khởi động xe, Trần Văn Sáng tiện mồm hỏi: “Làm sao thế, ngày nay trị an bên đó lại kém như vậy à?”

Trần Phong Sinh nghe anh nói, đôi mắt đào hoa híp lại: “Không, chỉ là ngoài ý muốn thôi”

Buổi sáng sau khi tỉnh lại, trên giường lớn chỉ còn lại mình anh, cô gái đã cùng anh triền miên cả tối qua sớm đã bỏ trốn, mọi thứ loạn cả lên, ví tiền của anh thì nối lềnh phềnh trên mặt nước trong bồn cầu.

Chút ít tiền mặt rơi ra còn đỡ, toàn bộ thẻ ngân hàng và giấy chứng nhận của anh đều bị xả nước trôi đi hết, chỉ còn lại cái ví trống không.

Đây là lý do vì sao anh phải điều động binh lực gọi điện thoại cho anh hai của mình, để anh hai giúp anh chứng minh thân phận để còn quay về.

Trần Văn Sáng trong lúc rẽ chuyển hướng, ánh mắt đã quét nhanh qua cổ áo của anh, từ cổ đến xương quai xanh của anh, ẩn hiện có vết xước mờ màu đỏ, xem ra chính là của phụ nữ lưu lại.

Nhướng nhướng mày, Trần Văn Sáng nói đầy ẩn ý: *Ö xem ra chuyến đi đến Kiên An lần này của cậu Sinh, không chỉ là sự cố ngoài ý muốn nhỉ”

“Trần Phong Sinh nghe xong, thuận tay đưa lên sở sờ cổ mình Không chỉ ở trên cổ, lúc tâm anh nhìn thấy đăng sau lưng cũng đầy về cào, không đau, nhưng lại ngứa ngáy. Nghĩ lại cảm giác chấn động sâu thẩm trong tâm hồn tối qua, miệng anh liền cảm thấy có chút khô khốc, phần dưới chật căng.

‘Yết hầu lên xuống, Trần Phong Sinh đưa tay vào trong túi áo khoác ngo.

lấy ra từ trong đó một sợi dây chuyền, là sợi dây anh nhặt được trên thảm lông vào sáng nay trong lúc tìm ví tiền, chắc là của cô ấy đánh rơi Kiểu dáng của sợi dây chuyền rất đơn giản, chất liệu bằng bạc, không có điểm gì lạ mắt, mặt dây chuyền bên dưới là một con cá nhỏ được làm thủ công.

Khi Trần Phong Sinh đưa ngón tay thon dài của anh chạm vào, con cá nhỏ liền đung đưa trên đầu ngón tay anh.

‘Sau khi trở về Sài Gòn ở nhà ủ rũ suốt ba ngày thì kỳ hạn kết thúc công tác đã đến, cô ấy vẫn phải đối mặt với nó.

Trương Tiểu Du lên tàu điện ngâm đi làm từ sớm, chen chúc xô đẩy thoát ra khỏi đám đông chạy đến tòa cao ốc, trong lúc đi tay cô ấy vô thức sở lên cổ nhưng ở đó lại trống trơn hoàn toàn, khác với thường ngày có thể chạm vào một con cá nhỏ.

Sợi dây truyền từ trước đến nay chưa từng rời khỏi người bỗng nhiên không cánh mà bay.

Lúc sáng nay cô ấy thay quần áo thì phát hiện ra được việc này nhưng có lục tung khắp nơi trong nhà cũng không tìm thấy.

Trương Tiểu Du buồn rầu, cố gắng nhớ lại về chuyến đi vòng quanh Kiên An xảy ra đủ loại chuyện hai ngày trước, cảm giác mình thật đen đủi, còn nghĩ muốn đi bói một quẻ xem thế nào.

Nhỏ, cô rốt cuộc cũng xuất hiện rồi.

Vừa bước vào đài, đồng nghiệp Tô Yến đã vội vàng chạy tới: “Nói nghe nè, tổng biên tập gần đây đang rất bực bội, lần này cô trở về e là lành ít dữ nhiều Trong mấy ngày công tác, tổng biên tập lần nào họp cũng lôi cô ra mà nói này nói nọ, cảm giác như chờ trở về sẽ tính sổ sau vậy”

“Tôi hiểu rồi!” Trương Tiểu Du gật đầu, vẻ mặt đau khổ như chuẩn bị ra chiến trường: “Đi thôi, lên tầng trước!”

Bước vào phòng làm việc, bóng người vừa xuất hiện đã nghe thấy chất giọng the thé của tổng biên tập vang lên.

“Trương Tiểu Du! Cô muốn tôi tức chết đúng không?”

Thấy tình hình căng thẳng, Trương Tiểu Du không còn cách nào khác liền chạy tới Tổng biên tập là một người đàn ông trung niên 45 tuổi, nếu nhìn chấm chấm vào đầu ông ta sẽ thấy nó tất giống như biển Địa Trung Hải. Sau khi nhận được chiếc máy ảnh mà cô đưa cho, liền tức tới mức không kiềm chế nổi, tóc ở hai bên đỉnh đầu dựng đứng hết cả lên: “Trương Tiểu Du! Trước lúc cô đi tôi đã nói như thế nào. Bây giờ một chút tin tức cũng không thu thập được, máy chụp hình thì làm hỏng, cô còn trở về đây làm cái gì hả?”

“Tổng biên tập, xin hãy nghe tôi giải thích đã! Kỳ thật tôi cũng có nỗi khổ tâm” Vẻ mặt Trương Tiểu Du vô cùng sinh động mà nói: “Có vẻ như công ty du lịch làm ăn bất lương kia đã sớm đề phòng chúng ta, tôi đấu trí, đấu dũng vô cùng chu toàn với bọn họ nhiều lần nhưng kết quả vẫn bị bắt bài. Tôi lúc nào cũng nhớ tới lời nhấc nhở của ngài, người còn máy ảnh còn, nên vẫn luôn liều mạng bảo vệ nó, nhưng một mình tôi không thể chống lại được nhiều người, đã thế lại còn toàn những ông lớn cao to vạm vỡ. Cho nên, tống biên tập, ông biết không, lúc tôi núp ở trong khách sạn đã không có cách nào rời khỏi phòng, lúc sắp rời đi còn bị mấy người đó uy hiếp nói muốn tôi để lại một cánh tay nữa đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi