ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1198

Nhưng Tiần Phong Sinh dường như đã dự đoán được hành vi của cô từ lâu, thời điểm vừa chạm vào tay nâm cửa, một tiếng “cạchf vang lên, cánh cửa đã bị khóa lại Trương Tiểu Du tức giận nhìn anh chấm chắm: “Anh để tôi xuống xe!”

“Trần Phong Sinh một tay cầm vô lãng, đôi mắt đào hoa liếc qua, hừ lạnh một tiếng: “Làm sao, không muốn ngồi trên xe của tôi, muốn tiếp tục ngồi trên xe bạn trai cũ?”

“Anh.” Trương Tiểu Du kinh ngạc.

Sao anh ta lại biết?

‘Vừa mở miệng, giọng nói giều cợt của Trần Phong Sinh lại vang lên trước.

khi cô kịp lên tiếng: “Chó không thể thay đổi thói quen ăn phân, con người sống phải biết chút mặt mũi”

“Anh có ý gï?” Trương Tiểu Du nhíu mày, không rõ nguyên do nhìn anh” Là ai ở Kiên Giang tự mắng mình là đồ ngốc nghếch nên bị lừa?” Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh cong lên đây mỉa mai, giọng nói ảm đạm: “Anh ta đã phản bội em và ngoại tình với người phụ nữ khác, em còn hết lần này tới lần khác quay lại tìm anh ta?

“Đừng để trái tim làm mờ đôi mắt, nếu không đến lúc muốn khóc cũng không có chỗ khóc đâu. Người đàn ông như anh ta có thể phản bội em một lần, thì có thế phản bội em hai ba lần nữa. Em vậy mà vẫn còn tâm trí tới đó chơi trò ôn lại kỷ niệm, tình cũ chưa dứt với anh ta. Là em không có tự trọng, hay là không biết xấu hổ?”

Trần Phong Sinh đêm qua và đêm nay, mỗi lời anh nói, từng chữ anh thốt ra đều rất cay độc.

Trương Tiểu Du đỏ bừng mặt vì hàng loạt lời châm chọc, gân xanh trên cổ bật dậy, những lời này như vả vào mặt cô, cô không muốn giải thích, tức giận nói: “Đúng vậy, tôi tình cũ không dứt với bạn trai cũ thì sao, liên quan gì đến anh”

“Xuống xe, tôi muốn xuống xe, Cầm Thú, anh cho tôi xuống xe!”

Trương Tiểu Du không thể đẩy cửa, cô tiếp tục gõ vào cửa số xe.

Cô lúc này vừa tức giận vừa khó chịu, khí huyết toàn thân dồn dập đến đỉnh đầu, tim, gan, lá lách, phổi đều ngưng tụ lại một chỗ, cả người dựng ngược, giống như Ngô Huỳnh Đông, một giây cô cũng không muốn ở cạnh anh nữa.

Khi đèn tín hiệu thay đối, Trần Phong Sinh là người đầu tiên lao ra khỏi hàng.

Mặc dù không có kinh dị như trận đua ngày đó, nhưng cũng không khá hơn là bao, anh không dừng xe, cũng không có ý định đưa cô về nhà, mà là trực tiếp đi lên cầu, phóng hết sức với mã lực cực đại, cô bị anh chở ra ngoại ô, chiếc xe phanh gấp dừng lại tạo thành một vệt dài ảm đạm.

Khoảnh khắc phanh tay được kéo lên, Trần Phong Sinh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hung ác, tàn nhẫn nói ra từng chữ, giống như muốn nuốt sống cô: “Đem những lời cô vừa nói, nói lại lần nữa xem?”

Trương Tiểu Du tuy rằng sợ hãi, nhưng sự cố chấp của cô khiến cô trở nên bướng binh: “Tôi đã nói mấy lần rồi, không liên quan gì đến anh! Trần Phong Sinh, anh đừng quên, chúng ta chỉ là kết hôn hợp đồng!”

“Phải không?“ Trần Phong Sinh dường như cảm thấy bị xúc phạm. Đôi mắt hoa đào hiện lên một màu đỏ nhạt, đần dân màu đỏ càng đậm theo giọng nói nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cũng đã nói, kết hôn hợp đồng cũng là kết hôn, t không muốn bị cắm sừng!”

Cửa xe đột nhiên bị mở ra, Trương Tiểu Du nhìn thấy anh từ trước xe đi tới, sau đó gió đêm tràn vào, cẳng tay phải của cô bị bàn tay to của anh nhéo.

Trương Tiểu Du trong lòng cảm thấy phân nộ: “Anh định làm gì”

“Tối nay tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là tam tòng tứ đức!” Trần Phong Sinh vừa nói xong, anh liền mạnh mẽ kéo cô ra, sau đó mở cửa phía sau, dễ dàng đấy cô vào.

Đôi tay quen cầm dao phẫu thuật lật tung quần áo của cô.

“Cầm Thú, không muốn, anh đừng chạm vào tôi!” Trương Tiểu Du hoàn toàn bị sốc.

Mặc dù đã ra ngoại thành, ban đêm yên tính và hầu như không có người xung quanh, nhưng cô không ngờ anh lại điên cuồng như vậy.

Đôi mắt đào hoa hờ hững của Trần Phong Sinh lóe lên tia bạo lực, hơi thở tràn đầy sức chinh phục: “Tôi là chồng của cô, tôi muốn, thì cô phải chiều tôi!”

Anh rất gấp và bát đầu dùng vũ lực kéo quần áo của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi