ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1205

Anh ấy thậm chí còn hi vọng, có thế như vậy lâu một tí nữa .

Trương Tiểu Du lại đưa tay lên trán của mình, nhẹ nhõm hẳn ra, nhiệt độ đã hạ xuống không ít, có lẽ là tiêm hạ sốt đã hiệu nghiệm rồi, vả lại thấy gương mặt tuấn tú của anh ấy cũng bớt đỏ rồi, mắt đào hoa cũng không còn hiền lành như thế nữa Lúc về chỗ ngồi, nghe được câu mà anh ấy đột nhiên nhẹ giọng nói: “Đã rất lâu không có ai ở bên cạnh chăm sóc khi anh bệnh rồi”

‘Vô tình nói ra, trực giác nói cho cô ấy biết cô ấy sẽ là người phụ nữ…

Trương Tiểu Du đơ người, bậm môi hỏi: “Lúc trước có sao?”

“Mẹ của anh” Trần Phong Sinh từ từ nói Trương Tiểu Du ngây người, không biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu Bởi vì trong lúc anh ấy trả lời như vậy, cô rất rõ ràng cảm giác được trong lòng của mình nhẹ nhõm ra, tại sao lại nhẹ nhõm?

Vi để che giấu sự bất thường trong lòng, Trương Tiểu Du hỏi tiếp: “Vậy mẹ của anh đâu?”

rong lúc hỏi, thật ra cô ấy mới phát hiện sự hiểu biết của bản thân với anh ấy thật sự rất ít, ngoại trừ việc biết nghề nghiệp của anh ấy là bác sĩ, biết tất cả mọi người đều gọi anh ấy là cậu Sinh, và có cả bà ngoại vừa làm xong phẫu thuật đang ở trong bệnh viện, còn lại đều không biết được c: Ánh mắt của Trần Phong Sinh nhìn từ mặt cô đến nhìn chỗ khác, không biết là nhìn vào ngóc ngách nào, một hồi sau, mới thốt lên hai chữ: “Chết rồi”

“Bệnh tim phối, rất nghiêm trọng, năm phát bệnh anh còn rất nhỏ, trên đường được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, người đã không ổn rồi, anh lúc đó đang ở bên cạnh mẹ, mẹ vẫn luôn nảm lấy tay anh, nhưng nửa câu cũng không nói cũng không để lại”

Trương Tiểu Du nhìn chăm chảm anh ấy, không ngờ đến sẽ nghe được câu trả lời, trong lòng bỗng chốc rất áy náy.

Cô ấy cũng là khi rất nhỏ đã ất bố mẹ, thậm chí cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không gặp được, cô ấy gần như là thấu hiểu nỗi đau đó, biết được cảm giác khi phải đối diện với sự ra đi của người thân nhất trên thế gian này là như.

thế nào, tuy rằng giọng nói anh ấy khi nhắc đến những thứ này rất bình thản, như là đang nói chuyện của người khác, nhưng cơ bắp trên cơ thể của anh ấy lại rất cứng.

Trương Tiểu Du cần môi, lấm bẩm lên tiếng: “Xin lỗi ..”

Trần Phong Sinh nghe được thì xoay đầu qua, thấy cô ấy đang gục mắt xuống, hai tay không biết làm gì mà nấm lại đặt trên đầu gối, vẻ mặt thì vô cùng phiền não và tự trách, trong lòng không kìm được, cong môi lên quát: “Cô gái ngốc!”

Anh mới là trai ngốc!

Trong lòng Trương Tiểu Du oán thầm một tiếng, nể mặt anh ấy là bệnh nhân.

không tính toán thêm với anh ấy Nhéo lòng bàn tay, cô ấy do dự mở miệng nói: “Cái đó, em cũng đã nghe bà ngoại kế rồi ..”

“Ờ?” Trần Phong Sinh liếc nhìn cô.

“Hôm thứ tư đó, là sinh nhật của anh!” Trương Tiểu Du cắn môi cố nói hết câu.

Nghe được cô ấy nhắc đến việc này, mép môi của Trần Phong Sinh hơi bị tu xuống: “Ờ”

Lông mi của Trương Tiểu Du run rẩy, giọng nói đây áy náy nói: “Xin lỗi, em.

thật sự không biết ngày đó là sinh nhật của anh, em cũng không phải cố ý muốn thất hẹn với anh, mà là vì có một đồng nghiệp trong hậu đài đột nhiên xảy ra tình huống cấp bách, em phải nhanh chóng qua đó giúp đỡ giải quyết, đợi đến khi xử lý xong đã quá trễ rồi, điện thoại em lại hết pin…”

Trần Phong Sinh nghe vậy, mắt đào hoa bồng hí lại: “Ý em là, em là vì đồng nghiệp xảy ra việc nên mới trễ hẹn sao?”

“Ừf’ Trương Tiểu Du gật đầu.

Đôi môi vừa bĩu xuống của Trần Phong Sinh, từng chút một cong lên lại “Cho nên, nếu như không có chuyện của đồng nghiệp, em vốn định đi đến nơi hẹn sao?”

“Đương nhiên rồi!” Trương Tiểu Du lại gật đầu thêm một lần nữa, vả lại không có chút do dự gì.

Sau đó, cô ấy thấy được cặp lông mày của anh ấy như từ tốn, mép môi thì cong lên, nhìn bộ dạng như bị chọc vui vậy .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi