ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1212

‘Vê đến nhà, đang đứng trong bếp đeo tạp đề, những suy nghĩ trong lòng của Trương Tiểu Du bỗng nhiên quay trở lại Cô nấu ăn không được tốt lảm, sợ không thể giỏi băng chị họ Chu Thị Linh.

Nhưng bây giờ, bị đồn vào đường cùng thì bắt buộc phải làm thôi. May mà có rất nhiều ứng dụng thông minh trên mạng có thế dạy cô cách nấu ăn Đôi khi lý thuyết thì rất dễ nhưng thực tế thì ngược lại.

Ở trong bếp gần một tiếng đồng hồ, Trương Tiểu Du cũng mang ra bốn món và một bát canh, Trần Trương Sinh đã rửa tay sạch sẽ, ngồi trên ghế gác chân chờ cô từ rất lâu.

Cô mang lên hai bát cơm tới và ngồi đối diện anh.

Giống như một học sinh tiểu học đối diện với điểm thi cuối kỷ, cô run rẩy hỏi: “Mùi vị thế nào?”

‘Trần Phong Sinh gấp một miếng hình như là thịt bò vào miệng rồi nói: “Khó ăn quá!”

“Em cố ý làm vậy phải không?“ Trương Tiểu Du nghĩ anh lại giở trò gì, dù sao cô cũng đã nấu ăn suốt một tiếng đồng hồ, hơn nữa đều là học trên mạng chắc chẩn sẽ không đến nỗi tệ lầm. Chỉ khi gắp một miếng rau xanh, cô đột nhiên nôn ra một tiếng: “0e ọe”

Cải ngọt mặn quá, thịt bò dai quá, canh thì tanh quá, cơm thì chưa chín, chỉ có thể ăn dăm bông đóng hộp sẵn. Không những thế, những thứ còn lại đều rất kinh khủng.

Trần Phong Sinh dở khóc dở cười nhìn cô,: “Em không biết nấu ăn hả?”

Trương Tiểu Du suy nghĩ mãi cuối cùng nói: “Nấu mỳ có được tính là nấu ăn không?”

“Lần sau anh sẽ làm” Trần Phong Sinh lười biếng nói Trương Tiểu Du nghe thấy hai từ “Tần sau”, tim đập nhanh, vẻ mặt kinh ngạc: “Anh biết nấu ăn hả?”

Trần Phong Sinh dựa lưng vào ghế khi nghe lời nói, dường như rất thích thú trước ánh mắt thán phục của cô, trong đôi mắt không thể giấu được vẻ tự hào”Ai nói bác sĩ phâu thuật chỉ có thể dùng dao mổ chứ không thể dùng dao để nấu ăn?”

Trương Tiểu Du bực bội nhìn những món ăn trên bàn, bây giờ chỉ có thể mua thức ăn bên ngoài mà thôi, vừa nhắc điện thoại lên thì Trần Phong Sinh liền đứng trước mặt, lại cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm với rau.

Cô ngơ ngác nhìn anh: “Khó ăn như vậy mà anh vẫn còn ăn được?”

Trần Phong Sinh không nhìn lên, đặt đũa trên bát, giọng điệu có phần giêu cợt nói: ù sao đây cũng là lần đầu tiên em nấu cho anh ăn”

Trương Tiểu Du tay nắm chặt điện thoại, nhưng nhịp tim đã không còn kiếm soát được nữa”

Một bữa ăn kinh khủng bây giờ chỉ còn lại một chút trên đĩa, chứng tỏ đã ăn gần hết. Trương Tiếu Du đố hết chút rau còn lại vào sọt rác, trong lòng có cảm giác khó gọi tên.

Khi mở vòi nước, toàn căn bếp đều là tiếng nước chảy.

Cách phòng bếp không xa, Trương Tiểu Du chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy phòng khách bật đèn, Trần Phong Sinh đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc. Trong phút chốc nào đó, cô nghĩ mình giống như cặp vợ chồng mới cưới bình thường khác.

‘Sau bữa tối, người vợ tửa bát đũa bên trong, còn người chồng hút thuốc và xem tivi bên ngoài “Tuy nhiên, Trương Tiểu Du không quên rằng họ không giống như những cặp.

vợ chồng khác ở chỗ giữa họ vẫn có thỏa thuận, tức là bốn năm nữa họ sẽ lại trở thành những người xa lạ, chỉ còn là những người qua đường bên trong mang bệnh tật.

Cô lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ về cặp vợ chồng mới cưới ra khỏi đầu, tiếp tục tập trung rửa bát Ngoài trời đã tối, Trương Tiểu Du liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, giống như những người đàn ông và phụ nữ đơn độc đang sống trong cùng một phòng.

Có chút nguy hiểm, cô nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ, nhắc nhở anh lát nữa cô sẽ quay lại Rửa sạch bọt của chiếc bát cuối cùng, sau lưng có thể nghe rõ tiếng bước.

chân “Rửa xong rồi hả?”

Dáng người cao thẳng của Trần Phong Sinh có thể che đi ánh đèn trong phòng, còn kèm theo là mùi thuốc lá “Ừm, xong rồi!” Trương Tiểu Du gật đầu, rửa tay bằng xà phòng, sau khi giũ sạch nước trên tay, cô ngước nhìn lên cửa sổ rồi mở ra: “Đã gần mười giờ rồi anh.”

Bỗng nhiên, eo cô bị ôm từ phía sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi