ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1228

“Cô Yến, nghe nói cô với Tiểu Du là đồng nghiệp của nhau, đúng không?”

“Vâng, đúng là vậy!” Tô Yến gật đầu.

‘Trần Phong Sinh đột nhiên hờ hững hỏi một câu không đầu không đuôi: “Quan hệ thường ngày của hai người cũng không tệ lắm nhỉ?”

“Cũng khá tốt!” Tô Yến không nghỉ ngờ gì tiếp tục gật đầu.

“Trần Phong Sinh dừng lại hai giây, sau đó thản nhiên hỏi: “Lúc Tiểu Du làm việc ở đài truyền hình ý, Có bao giờ cô ấy nhắc về tôi với cô không?”

“Cái này..” Tô Yến lúc này do dự không biết nên trả lời như thế nào.

Nếu hôm nay cô không giúp Trương Tiểu Du trả lời điện thoại, có lẽ cô đã không biết đến cái người được cá nhr mệnh danh “Cầm Thú” này. Trần Phong Sinh thấy Tô Yến cứ ngắc ngứ, không biết nên phải trả lời thế nào. Khi này anh biết bản thân đã hỏi câu hỏi không nên, việc này khiến cho khuôn mặt anh trở nên u ám.

Bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, Trần Phong Sinh trả lại thiết bị chụp ảnh trong tay cho Tô Yến đang đứng bên cạnh, anh ấy ngước mắt lên nhìn thấy một chiếc Cadillac đang lái tới, biển số xe rất quen thuộc.

Trần Phong Sinh cao giọng: “Anh hai”

Chiếc xe cadillae lái tới chỗ anh ấy, cửa kính ghế lái hạ xuống, Trần Hoài Nam đang đeo kính nghiêng đầu chào hỏi: “Phong Sinh”

Ba người con trai của nhà họ Trần đều rất nối bật về ngoại hình và hình thể nhưng tính cách cũng hoàn toàn khác nhau. Người anh cả Trần Văn Sáng nói cười tùy tiện một thân dinh máu, cùng với cậu ấm tâm thường nhà họ Trần chơi bời không giống nhau, Trần Hoài Nam luôn đeo kính cho người ta cảm giác ấm áp và tao nhã nhưng khi nói chuyện riêng với ai đó giọng điệu và biểu cảm lạnh lùng chứ không hề nhẹ nhàng chút nào.

Trần Phong Sinh nhíu mày quan tâm hỏi: “Anh hai, tại sao lúc đến bệnh viện anh không gọi điện thoại cho em? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không có, đừng lo lắng quá, anh chỉ đến để gặp khách hàng” Trần Hoài Nam có chút choáng ngợp khi đối diện với cậu em trai út của mình”Đúng rồi, bà ngoại em như thế nào rồi?”

“Hiệu quả của hoạt động rất tốt, tình trạng hiện tại cũng được kiểm soát tốt!”

“Suýt nữa thì quên mất!” Trân Phong Sinh đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về bên cạnh: “Cô Tô Yến…”

Nghĩ tới đây giọng anh ấy vang lên mang theo chút áy náy với đối phương, quay đầu lại chỉ nhìn thấy nửa cái bóng của Tô Yến. Anh ấy thấy một bóng dáng mang theo thiết bị chụp ảnh đã đi tới cổng sân, bước đi vội vàng giống như.

đang chạy trốn khỏi đống rác thải ‘Trên ghế lái, Trần Hoài Nam đẩy khung xe, trong mất lóe lên một tia sáng, sau đó lại khởi động xe.

“Phong Sinh, tối nay anh còn có buổi xã giao, anh đi trước đây!”

“Trần Phong Sinh trở lại khu bệnh viện, đóng cửa phòng lại, lúc này chỉ có hai người bọn họ.

Trương Tiểu Du khó chịu hỏi: “Yến đi rồi?”

Trần Phong Sinh bình tĩnh đáp Trương Tiểu Du do dự, mơ hồ nói: “Cầm Thú, anh quay về từ khi nào?”

“Mười phút trước khi em tỉnh lại” Trần Phong Sinh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, giữa hai hàng lông mày có chút mệt mỏi, hai tay nâng lên massage cột sống cổ, Bởi vì tham gia cuộc họp lâm sàng nên anh ấy buộc phải tắt điện thoại, khi anh ấy xong việc bước ra thấy cuộc gọi nhỡ của cô ấy thì tâm trạng thập phần vui vẻ, anh ấy gọi lại ngay nhưng trả lời anh lại là giọng nữ khác, không phải cô ấy ‘Sau khi xuống máy bay anh ấy liền đến thẳng bệnh viện nên vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi “Nhưng không phải anh đang đi công tác ở Hà Nội sao?” Trương Tiếu Du khó hiểu nhìn anh, giọng điệu có chút thận trọng dụ dỗ: “Có phải vì em mà anh trở về như thế này không?”

“Nếu không thì sao?“ Trần Phong Sinh lười biếng hỏi.

Trương Tiếu Du hít sâu một hơi.

Bốn phía đột nhiên yên tính như chân không, chỉ có một chút âm thanh va chạm vào màng nhĩ của người ta, cô ấy cảm thấy nhịp tim của mình dần dân mất kiểm soát.

Điều này có thế nói là trong lòng anh ấy có một chút gì đó quan tâm, để ý cô ấy phải không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi