ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1279

“Cuối cùng, để ép anh kết hôn với cô ấy, thậm chí khiến anh bị vi phạm trong thương nghiệp, nếu anh không đồng ý ở với cô ấy, anh sẽ phải đối mặt với khả năng bị đi tù. Ngay cả khi bãng chứng được tung ra, nhưng cũng là vết dơ của cuộc đời anh. Em biết rắng anh là con một trong gia định và sự kỳ vọng của bố mẹ anh đều đặt vào anh. Anh thực sự không có cách gì, cho nên đi tới hôm nay anh cứ như vậy từng bước bị dụ dỗ, chèn ép..”

Trương Tiểu Du nhất thời bất động tại chỗ khi nghe những lời như vậy. Cô luôn nghĩ rãng lý do của việc lừa dối là do anh ta đã nhìn trúng danh phận của Lương Vũ Như, muốn lợi dụng điều đó để gặp ít khó khăn mà một bước lên mây. Cô không ngờ rằng có rất nhiều uẩn khúc trong chuyện này, cuối cùng anh ta cũng bất đắc dĩ không thế nói rõ. Hóa ra là anh ta đã từng không được vui vẻ Thời điểm Trương Tiểu Du nghe được sự thật, cô quả thực rất sốc, vừa nhanh chóng thay đối ý nghĩ, vừa không khỏi cười lạnh: “Haha, quả thực là chuyện cô Vũ Như sẽ làm!”

Phương thức này rất quen thuộc, lúc đó chẳng phải thím nhỏ của cô oan như vậy mà bị đưa vào đồn cảnh sát sao, nếu cô và Trần Phong Sinh không nhanh chóng kết hôn, e rắng bây giờ cô đã phải ngồi tù rồi. Có thể thấy răng Lương Vũ Như vì để đạt được mục đích của mình có thể không từ thú đoạn nào, nghĩ đến cũng thật sự đủ đáng sợi “Cá Nhỏ, anh cũng không biết chúng ta từng bước đi tới ngày hôm nay như thế nào. Khi anh trở về Việt Nam, anh tìm em là nói thật lòng. Vốn dĩ anh muốn em đợi anh ba năm, nhiều nhất là bốn năm, anh nhất định sẽ trở thành một ông chủ, lúc đó không còn lo lắng bị bất cứ ai tiêu khiển nữa†”Ngô Huỳnh Đông nhìn cô, giọng nói trở nên khản khàn: “Chỉ là không ngờ em lại kết hôn trước anh…”

“Ngô Huỳnh Đông” Hiếm khi thấy Trương Tiểu Du gọi tên anh ta bằng giọng điệu nhẹ nhàng như khi yêu. Cô lắc đầu, từng câu chữ vẫn dứt khoát: “Tôi hiểu nỗi khổ trong lòng anh, nhưng cái đó cũng không làm thay đối lựa chọn rằng anh rời bỏ tôi”

Giữa tình cảm của cô và tương lai trong lúc đó, anh ta đã chọn cái sau, Vi vậy, ngay cả khi bây giờ cô đã biết được sự thật, tâm trạng của cô sẽ không có bất kì thay đổi gì, và cô không phủ nhận rằng cô sẽ cảm thấy thất chặt mối quan hệ này, nhưng cũng đến thế mà thôi “Thực xin lỗi” Ngô Huỳnh Đông chỉ khản tiếng một câu, cười khổ nói: “Thực ra, sau đêm hôn lễ anh đã đi tìm em, chỉ để nói điều này với em. Anh đã đợi rất lâu cũng không đợi được em. Nhưng bác sĩ Sinh kia đã đi xuống”’ “Anh ấy?” Trương Tiểu Du ngạc nhiên.

Ngô Huỳnh Đông gật đầu, nghĩ đến cuộc nói chuyện trong xe đêm đó, ngón tay không khỏi nắm chặt: “Ừ, anh ta cảnh cáo anh tránh xa vợ anh ta một chút”

Trương Tiểu Du giật mình sững sở, hoàn toàn không ngờ sẽ có chuyện như vây. Trách gì đêm đó cô uống hết nước trái cây cũng không thấy người đâu. Anh nói dối đi đổ rác, còn mang theo toàn thân sát khí.

Trương Tiểu Du nghiêng đầu nhìn xa xa, dưới ngọn đèn đường ở ngã tư đường, Trần Phong Sinh đứng đó, một tay đút túi, tay trái theo thói quen cầm điếu thuốc, làn khói trắng bị gió cuốn đi rất xa, anh gảy tàn thuốc khéo léo, các đường nét trên khuôn mặt sâu thẩm như điêu khác.

Ngô Huỳnh Đông nhìn gương mặt cô gần trong gang tấc nhưng lại cảm thấy xa cách nghìn trùng như vậy.

Ánh sáng lờ mờ trong mắt anh ta giống như than hồng cuối cùng trong.

đống lửa than, anh ta ngập ngừng hỏi: “Cá Nhỏ, giữa chúng ta… Ý của anh là tương lai, thật sự một chứt cũng không còn nữa sao?”

“Không” Trương Tiếu Du không chút do dự lắc đầu.

Ngô Huỳnh Đông chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói: “Được rồi, anh đã hiểu, anh sẽ làm theo lời em nói, sẽ không lại làm phiền em nữa!”

Trương Tiểu Ngọc mím khóe miệng không nói gì, xoay người chuẩn bị rời đi, vừa đi một bước liền nghe thấy tiếng của Ngô Huỳnh Đông phía sau, đột nhiên hỏi: “Cá Nhỏ, em có phải là yêu anh ta đúng không?”

„# Tim cô chợt thất lại.

Mở miệng, nhưng nhận ra mình không biết trả lời như thế nào, cô lưỡng lự hai giây, sau đó Trương Tiểu Du vội vàng rời đi Bước vội vã đến hết ngã tư, nhịp tim cô như thắt lại treo ở cổ họng vì câu hỏi vừa rồi Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Phong Sinh quay đầu nhìn sang, gỡ bỏ điếu thuốc trong tay, bất mãn nhíu mày: “Không phải nói năm phút sao?”

“Ùf’ Trương Tiểu Du gật đầu. Trần Phong Sinh vén cổ tay áo, đưa chiếc đồng hồ trên cổ tay về phía cô: “Quá một phút rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi