ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1293

‘Trần Phong Sinh gật đầu, tư thế ngồi có hơi lười biếng, nhưng lại rất đúng mực, cong môi chậm rãi nói về hoàn cảnh của mình: “Vâng, tâm ngoại khoa, làm việc trong một bệnh viện tư, mẹ con qua đời sớm, bố là quân nhân, nhà còn có hai người anh, một người làm nghề buôn bán, người kia thì ở trong quân.

đội! Bọn con đúng là đã kết hôn được một khoảng thời gian, bởi vì Tiểu Du vẫn chưa nói cho hai vị trưởng bối về sự tồn tại của con nên con tùy tiện tới cũng không tốt, hôm nay đến cửa mà chẳng có chuẩn bị gì, xin hai vị thứ lỗi!”

Một phen cư xử đúng phép tắc như thế, cũng cùng lúc đẩy toàn bộ mũi dùi lên người cô ấy.

Trương Tiểu Du âm thầm cắn răng, quả nhiên thấy người cô trợn mắt nhìn mình, tức giận nói: “Cô biết, không trách con!”

Nhìn cái cặp táp để trên bàn uống trà, người cô và dượng cũng không tự chủ mà xoa xoa hai tay: “Chuyện hôm nay, là hai người chúng ta có lỗi mới đúng, khoản tiền vừa nấy kia…”

Trần Trọng Sinh lên tiếng ngất lời, khuôn mặt bày ra vẻ trịnh trọng: “Cô nhỏ, dượng, nếu con đã cưới Tiểu Du rồi thì chúng ta giờ là người một nhà, những thứ này đều là chuyện con sắp xếp, thật xin lỗi vì con không thể hỗ trợ xử lý trước, sáng nay con mới biết được đã lập tức chạy tới! Hy vọng hai vị không khách sáo với con!”

“Tốt quá!” Người cô và chú luôn miệng nói.

Nhìn hai người bọn họ ngồi chung một chỗ, trong lòng người cô rất vui vẻ, mặc dù nói việc bị che giấu chuyện kết hôn rất đáng tức giận, nhưng kích động và vui vẻ thì lại chiếm phần nhiều, vốn là còn lo lắng cô ấy sẽ đầm chìm trong một đoạn tình cảm không có đường ra, thậm chí còn chuẩn bị cho cô ấy đi coi mắt, thảo nào tới cũng không giải quyết được gì, bây giờ thấy cô ấy có thể lập gia đình, hơn nữa đối tượng còn là người đẹp trai lịch sự, cuối cùng có thể ăn nói với chị và anh rể đã qua đời rồi!

Người cô càng nghĩ cảng kích động, hốc mắt có hơi ươn ướt, có điều hoàn toàn là vì kích động, bà ấy mượn lý do đứng dậy lau khóe mắt, cười vui vẻ: “Phong Sinh, con lái xe từ Băng Thành đến, nhất định là rất mệt mỏi, mau nghỉ ngơi một lát, cô pha trà cho con! Chồng, anh đi mua ít thức ăn, Phong Sinh lần đầu tới nhà, làm nhiều thức ăn ngon một chút”

Đợi vợ vừa nói xong, dượng cũng đã nhanh chóng đứng dậy đi ra cửa.

Chu Thị Linh nháy mắt với bọn họ một cái: “Hai người ở đây ngọt ngào đi, em đến phòng bếp phụ giúp mẹ!”

‘Sau khi phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Trương Tiếu Du kéo tay Trần Phong Sinh: “Cầm Thú, sao anh lại nói cho người cô và dượng em biết chuyện chúng ta kết hôn, em giấu lâu như vậy mà!”

Trần Phong Sinh dựa vào ghế salon, hai chân bắt chéo miễn cưỡng hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em muốn anh nói mình là kim chủ bao nuôi em hả?”

“Trương Tiểu Du bị mấy lời của anh ấy làm nghẹn.

Quả thật, bạn bè không thể nào vô duyên vô cớ đưa ra một khoản tiền lớn như vậy, nếu không thành thật khai báo, không chừng hai người cô dượng sẽ nghĩ qua loa vớ vẩn, đến lúc đó sợ rằng càng khó mà nói cho rõ ràng.

Bất kể như thế nào, chuyện lần này hoàn toàn nhờ vào anh ấy giải quyết.

Trương Tiểu Du cần môi, nói: “Chuyện này hôm nay có anh! Khoản tiền này đối với ai thì cũng chẳng là gì, nhưng đối với em và người cô thì là số tiền rất lớn, cục công an bên kia nếu bắt dượng em về quy án, một khi giành được tiền về, em sẽ trả lại cho anh trước tiên!”

Như đoán được trong lòng cô ấy cố ky cái gì, Trần Phong Sinh cong môi nói: “Tiền này là tiền anh kiếm được, không có liên hệ gì đến nhà họ Trần, em không cần suy nghĩ nhiều đâu!”

Trương Tiểu Du nghe vậy, kinh ngạc nhướng đuôi mày.

Ngược lại là rất bất ngờ vì mấy lời này của anh ấy, mặc dù biết anh ấy là viện trưởng tự mình mời chuyên gia từ bên ngoài về, còn có thể tự lập bệnh viện tiền lương cao hơn nữa, cũng không thể có chuyện hở một tí là phung phí hơn ba tỉ rưỡi Bồng dưng nghĩ đến điều gì, cô ấy nhìn chung quanh, cau mày hạ thấp giọng nói: “Cầm Thú, anh sẽ không thu tiền từ thân nhân người bệnh chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi