ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1320

Cũng khó trách cô ấy lại vui vẻ như vậy, cửa hàng bọn họ cả một năm cũng khó mà gặp được một vị khách nào hào phóng như vậy. Đúng là nhìn người không thể nhìn qua vẻ bề ngoài, không ngờ nhìn bề ngoài cô chỉ là một phóng viên nhỏ không có gì đặc biệt của đài truyền hình, thế mà lại là một người lầm tiền như vậy, tùy tiện móc ví ra cũng có thể lấy ra thẻ đen, quả nhiên lập gia đình là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ!

“Khụ, cái n¡ Trương Tiểu Du không đưa tay ra nhận lấy, mà lúng túng gãi gãi đầu: “Thật ngại quá, ha, cái này có thể trả lại không?”

Cửa hàng trưởng

Dưới ánh mắt xem thường của toàn bộ nhân viên bán hàng trong cửa tiệm châu báu, Trương Tiểu Du khiêng camera đi ra ngoài từ cửa hàng, một đường đều cúi găm mặt xuống đất không dám ngấng lên, tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân mình.

Nói giỡn à, cô cũng không phải là đầu bị cửa kẹp trúng!

Làm sao có thể mua nhiều trang sức châu báu như vậy trong khi căn bản là cô không hề có nhu cầu muốn đeo chứ, chẳng qua là cô chỉ muốn lấy thẻ đen của Trần Phong Sinh đưa cho mình ra để cố ý chọc tức Cố Yên mà thôi Ai ngờ mới vừa đi ra ngoài chưa được hai bước, bên cạnh lại có người gọi cô lại: “Này!”

Trương Tiểu Du cau mày nhìn sang, vậy mà Cố Yên lại không hề rời đi, mà là đứng tránh ở bên cạnh cửa hàng, lúc này cô ta mới nhảy ra, nhìn chung quanh một chút rồi hỏi: “Không phải là cô mua một đống đồ trang sức sao, thế nào lại không có cầm theo vậy?”

“Mua quá nhiều, cầm không nối, tôi đế cho người trong cửa hàng giao đến tận nhà rồi!” Trương Tiểu Du trả lời vô cùng hoàn mỹ, CôI’ Cố Yên cần răng, căm giận bất bình nói: “Coi như anh Phong Sinh đã kết hôn với cô thì đã sao chứ, tôi dám khẳng định, anh ấy chưa chắc đã thật lòng muốn cưới cô!”

Trương Tiểu Du buồn cười nhìn đối phương.

Nhưng mà không nghĩ tới cô ta lại nói được một câu trúng sự thật, đúng là cô cùng với Trần Phong Sinh ở bên nhau là vì có hiệp ước hôn nhân, nhìn cô gái trước mặt bị chọc tức đến đỏ mặt tía tai, trong lòng cô lại không khỏi buôn cười mà nghĩ, thật ra thì cô ta cũng có thể chờ đợi, nói không chừng cũng không phải là không có cơ hội từ chỗ Trần Phong Sinh.

Trương Tiểu Du không muốn lãng phí thời gian cùng cái loại người này, khóe miệng vừa muốn động, liền nghe thấy Cố Yên nói tiếp: “Bởi vì người mà anh Phong Sinh thích nhất, người mà anh ấy sẽ yêu cả đời căn bản không phải là ‘Ohl Cô nhún nhún vai Không có ra vẻ quá tâm đến vấn đề này, cũng chỉ là một lời khiêu khích cô mà thôi Nhưng mà khi cô xoay người khiêng máy quay trở về trong xe thì trong lòng lại không khỏi có chút buồn bực, giống như mặt giấy bằng phẳng bị bóp nhàu một vết Người thích nhất ư?

Trương Tiểu Du nghiêng đầu tựa vào bên cửa sổ xe, khung cảnh phố xá xẹt qua trong đôi mắt thất thần trong suốt của cô, cô lại không tự chủ được mà nhớ lại cuốn sách “Jane Eyre” nọ, nếu quả thật là như vậy thì chẳng lẽ chủ nhân của cuốn sách kia sao…

Cô đạp chân phanh và đánh tay lái trở về, lắc läc đầu không muốn nghĩ đến những chuyện không đâu nữa, cô cảm thấy suy nghĩ nhiều đến những điều vô căn cứ như thế sẽ chỉ làm bản thân mình tăng thêm phiền não mà thôi.

Đến chạng vạng tối, sau khi tan việc cô liên rời khỏi tòa nhà văn phòng, Chiếc Cayenne màu đen đã dừng lại ở ven đường, Trương Tiểu Du thấy các đồng nghiệp nhìn về phía mình với ánh mắt mập mờ, cô lại giống như mọi lần, xấu hố và buồn bực chui vào bên ghế phó lái và kéo dây an toàn thắt lại Cô phát hiện hôm nay Trần Phong Sinh tựa hồ có gì đó không đúng lầm, trên mặt từ đầu đến cuối đều là vẻ mặt khó ở, trên đường đi anh không nói một câu nào, nét mặt có chút ân trầm không rõ ràng lầm. Sau khi về đến nhà, anh tiện tay ném những túi đồ ăn vừa mua ở trong siêu thị lên trên bàn ăn, sau đó liền ngồi xuống ghế sô pha.

Trương Tiểu Du không hiểu bèn lên tiếng hỏi: “Này, sao anh không đi làm cơm đi?

Không phải đã nói rõ là cô phụ trách cho thân thể của anh ăn no, còn anh thì phụ trách cho dạ dày của cô ăn no sao, vừa trở về nhà quãng giày ra rồi còn không thèm đi vào phòng bếp, cứ thế ngồi đó xụ cái mặt ra là có ý gì chứ.

Đây là muốn gây sự chuyện à!

“Gọi đồ ăn bên ngoài!” Trần Phong Sinh tức giận nặn ra một câu.

“Oh!’ Trương Tiểu Du trợn trắng mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi