ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1327

Mặc dù không có chữ ký, nhưng mà cô gần như trong nháy mắt liền nhận ra, chữ viết trên tấm ảnh này cùng với chữ viết ở đâu cuốn sách “Jane Eyr là của một người, nó gần như đã được khám vào trong lòng cô, Thiện Nhân.

Trương Tiểu Du đột nhiên nhớ tới lần trước bà ngoại đang mở cho cô xem album ảnh đến thời trung học thì lại vội vã khép lại với vẻ mất tự nhiên, nói vậy hình bên trong đó không chỉ có một mình Trần Phong Sinh, lúc này lời nói kia lại đột nhiên vang lên bên tai cô: “Người mà anh Phong Sinh thích nhất, người mà anh ấy sẽ yêu cả đời căn bản không phải là côi”

Lần nữa nhìn lại dòng chữ tiếng anh kia, tâm trí cô như bị xoay vòng vòng.

Thì ra là, lời nói của Cố Yên cũng không phải là không có căn cứ, Trương Tiểu Du đứng ở đó hồi lâu không động, một hồi lâu sau, cô mới vụng về đấy tấm hình trở về chỗ cũ bằng động tác cứng ngắc, ngoài mặt không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì, như thể vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì, nếu như.

không phải là đồ quan trọng và đáng quý thì anh cũng sẽ không để nó ở trong ví tiền ngày ngày vẫn luôn mang theo bên mình như thế này.

Cô thở hổn hến hai cái, cầm thẻ ngân hàng đi ra ngoài.

Trần Phong Sinh đang ký tên lên hóa đơn thấy cô thì nhíu mày: “Thế nào lại chậm như vậy?”

“Mới vừa tìm được..” Trương Tiểu Du há miệng giải thích.

Anh nhận lấy thẻ và đưa cho người thợ sửa chữa, sau khi thanh toán xong Trần Phong Sinh đóng cửa chống trộm lại, quay lại thì thấy cô vẫn cúi đâu đứng đó, anh liền tiến lên sờ sờ đầu cô: “Cá vàng nhỏ, em làm sao vậy?”

Trương Tiểu Du lắc đầu, bàn tay giấu sau lưng khế nắm nhẹ: “Không có.

Không sao cả!”

Trần Phong Sinh khẽ nheo đôi mắt đào hoa lại, dùng ưu thế chiều cao hơn cô một cái đầu mà cúi xuống quan sát cô, tay anh lập tức đưa tới nhấc cảm cô lên, khiến cho cô phải ngửa mặt lên để cho anh có thể nhìn cô thật kỹ.

Trương Tiểu Du đưa tay gỡ từng ngón tay thon dài như ngọc của anh ra, sau khi gỡ xong liền cố ý nghiêm mặt nói: “Em đói bụng rồi, cả đêm bị anh giày vò, còn không chịu nấu cơm cho em ăn sao?”

Trần Phong Sinh nghe vậy, thì cong môi cười đây vẻ tà khí: “Nấu!”

Ngay sau đó, anh liền túm lấy cái quần dài mặc vào và đi về phía phòng bếp, Tiếng máy thông khói vang lên ong ong, Trương Tiểu Du một lần nữa trở lại phòng ngủ, ví tiền đã được cô để lại trên tủ đầu giường, cô đi tới cuối giường và ngồi xuống, tay chân không khỏi lạnh như băng giá, cô lập cập chà hai tay vào nhau, nhưng điều đó lại như thể không mang lại bất cứ tác dụng nào.

Cô cúi đầu, giống như là đang suy nghĩ vấn đề gì đó đến mức xuất thần, bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã chiếu ánh nắng rạng ngời xuyên qua khung cửa, nhưng sự ấm áp đó lại dường như không thể chạm được tới nơi cô.

Trương Tiểu Du đột nhiên đứng lên, bước nhanh đi tới cạnh tủ đầu giường, cô kéo ngăn kéo dưới cùng kia ra, mở ra cái hộp sắt đã lâu không có ai chạm tới, lọ thuốc nhỏ màu trắng vẫn lắng lặng năm ở nơi đó, cô đổ ra hai viên rồi bỏ.

thắng vào miệng, ngửa cố nuốt khan.

“Bà Trần, ăn cơm thôi!”

Từ trong phòng ăn, giọng nói trầm thấp của Trần Phong Sinh truyền tới Lúc này nghe được cách xưng hô này, trong lòng Trương Tiểu Du giống như.

là bị một cái kim đâm trúng.

Trên bàn ăn đã bày sẵn cháo lê và rau xào, cô bước đến bên tủ lạnh lấy ra một lon cà phê đá, cảm giác lành lạnh lan từ cố họng xuống dạ dày, hơi lạnh thấm vào hai hàm răng và tác động khiến cuối cùng đầu óc của cũng khiến tỉnh táo trở lại không ít Cô ngồi xuống, còn chưa ăn được hai miếng cháo thì phía đối diện, Trần Phong Sinh liền buông đũa xuống, một lần nữa vươn tay về phía cô.

Anh nắm lấy cắm cô và quan sát nét mặt cô, giống như là muốn từ nét mặt cô để nhìn ra điều gì đó, Trương Tiếu Du cảm thấy rất mất tự nhiên: “Anh làm gì thế, đừng có làm loạn, ấn cơm đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi