ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1358

Cô ấy kinh ngạc khó hiểu nhìn sang, lại phát hiện đôi mắt hoa đào đang gắt gao nhìn thẳng về phía trước. Không khỏi đưa mất nhìn theo.

Ở cửa ra vào của tòa nhà, chỉ nhìn bóng lưng liền biết có một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở đó, đi đôi bốt màu đen dài qua đầu gối, mặc áo gió ngắn, tóc dài ngang vai Như thể cảm nhận được ánh mất của họ, người phụ nữ quay đầu lại, ánh mắt trong phút chốc sáng lên.

“Phong Sinh!”

Trương Tiểu Du hơi nhíu mày, cảm thấy có chút lo lắng không thế giải thích được.

Rõ ràng cảm nhận được bàn tay đang ôm lấy mình đột nhiên cứng đờ, sau đó giọng nói trầm thấp thoát ra: “Giai Lệ”

Từng sợi gân trong đầu Trương Tiểu Du bỗng chốc hỗn loạn.

Giai Lệ Hai từ giống như mật ong đâm vào lòng cô ấy.

Mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng Trương Tiểu Du lại luôn biết rắng có một người như vậy tồn tại Cuối cùng cũng nhìn rõ bộ dạng của đối phương. Trăm nghe không bãng một thấy, quả đúng như cô ấy dự liệu, là một mỹ nhân hàng thật giá thật. Khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, mắt sáng răng trắng, chỉ trang điểm nhẹ nhàng, khí chất trong trẻo thăm thảm, mang theo vẻ đẹp không vướng bụi trần.

Cô ấy nghe thấy trong giọng nói của Trần Phong Sinh đang cố gắng che iấu kinh ngạc: “Trở về từ bao giờ vậy “Hôm nay” Tống Giai Lệ vén tóc mai ra sau, mỉm cười: “Em đến bệnh viện tìm anh, mới biết anh đã đi Kiên An rồi. Vốn nghĩ trực tiếp bay qua tìm anh, nhưng nghe nói hôm nay anh cũng bay về. Vì vậy em liền hỏi địa chỉ nhà qua đây đợi anh! “

Tống Giai Lệ đã đi đến trước mặt họ, gót giày rơi xuống vang lên thanh âm trong trẻo, mắt hạnh nhìn sang Trương Tiểu Du ở bên cạnh anh ấy, sau khi khẽ gật đầu ra hiệu, ý cười cảng sâu hơn: “Anh vừa xuống máy bay chắc hẳn chưa ăn cơm? Chúng ta ra ngoài tìm nhà hàng ăn đi, chính là quán lấu mà trước đây chúng ta thường ăn, có được không? Phong Sinh, em có rất nhiều lời muốn nói với anh! “

Trương Tiểu Du nghe đến câu cuối cùng bỗng cảm thấy mình thật quá dư thừa Hai người họ như có cùng một từ trường, trong vô hình hấp dẫn lẫn nhau, cô ấy bị ngăn cách ở bên ngoài, hít thở không thông, Nhẹ nhàng tách bàn tay cứng ngắc của Trần Phong Sinh ra, cô ấy rầu rĩ nói: “Em đi lên trước!”

Đi về phía trước hai bước, nhưng lại bị ngăn lại.

“Cùng đi địt Kinh ngạc quay đầu lại, thấy giữa ngón tay Trần Phong Sinh đang dùng sức, không có ý tứ buông cô ấy ra, nhíu mày nói: “Không phải lúc nãy vừa xuống xe liền kêu đói sao?”

Trương Tiểu Du nuốt nước bọt, dư quang nơi khóe mắt hiện lên biểu tình cứng ngắc của Tống Giai Lệ.

Chiếc Cayenne màu đen lái vào một con hẻm tương đối hẻo lánh, dừng lại trước cửa một quán lấu kiểu cũ, nhìn từ bên ngoài có vẻ như đã được trùng tu xây thêm hai tầng, bên ngoài cửa sổ mỗi tầng đều treo những chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ, nhìn qua rất có không khí.

Ở tầng một vắn còn bàn trống, bọn họ được nhân viên phục vụ sắp xếp cho.

chỗ ngồi gần cửa sổ.

Có lẽ là do đặc điểm trang trí, trong đại sảnh đều là bản tròn, ở giữa đặt một chiếc nồi đồng đun bằng than. Như vậy ngược lại tránh cho việc ba người vì vấn đề chỗ ngồi mà cảm thấy lúng túng. Nhưng nhìn từ góc độ khác, họ vừa đúng tạo thành một tam giác phức tạp.

Tống Giai Lệ trên đường đi dường như tất xúc động, không ngừng nhìn bốn phía xung quanh, lúc ngồi xuống cũng nhìn lên, nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải: “Không ngờ nơi này vậy mà lại không hề thay đổi!”

“Việc làm ăn vẫn luôn không tệ” Trần Phong Sinh cong môi.

“Phong Sinh, mấy năm nay anh có đến đây không?” Tống Giai rực sáng hỏi.

Trần SinhPhong khẽ nhếch mày, gật đầu nói: “Thỉnh thoảng sẽ tới”

“Thật ngại quá, mới về nước nên có chút kích động, quên giới thiệu bản đắt hạnh thân. Xin chào, tôi là Tống Giai Lệt” Tống Giai Lệ hào phóng đưa tay ra, quay đầu nhìn Trần Phong Sinh, trong mắt mang theo ánh sáng lấp lánh: “Cô có thể giống như Phong Sinh, gọi tôi là Giai Lệ là được! ° Trương Tiểu Du cũng đưa tay ra: “Xin chào… Tôi là Trương Tiểu Du!”

Cả hai bắt tay nhau, rất nhanh liền thả ra ‘Tống Giai Lệ rất thân thiết thuận miệng hỏi: “Cô Trương làm nghề gì vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi