ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1371

“Thực sự là bởi vì đã quá lâu rồi không gấp phải nhau. Thành phố Sài Gòn lớn như vậy, cộng với việc cố tình tránh né, trong thời gian ba năm rưỡi qua, cô.

ấy gần như chưa từng gặp phải đối phương, thậm chí hình bóng đối phương chỉ còn lưu lại trong ký ức Cuộc gặp gỡ tình cờ như ngày hôm nay, trái lại khiến cô cảm thấy kỳ lạ “Cá nhỏ!” Ngô Huỳnh Đông cất tiếng gọi cô ấy, vẻ mặt có chút mất tự nhiên và lúng túng, hơi vội vàng giải thích: “Vừa rồi anh lái xe đi qua, cảm thấy rất giống em. Anh không định quấy rầy em. Chỉ là nhìn thấy em có một mình.

Tưởng rằng em có chuyện gì, vậy nên mới xuống xe nhìn thử xem em có cần giúp đỡ gì không. Em đừng hiểu lâm! “

“Cảm ơn!” Trương Tiểu Du nhận lấy khăn giấy.

Hì hỉ mũi, cô ấy cảm thấy gió đêm thổi qua có hơi lạnh.

Nhìn thấy vậy, Ngô Huỳnh Đông cau mày hỏi: “Cá nhỏ, em có phải bị ốm rồi, anh Trần đâu? Anh ta làm chồng em kiểu gì vậy, lẽ nào không trông nom em sao?”

“Sao có thể như vậy!” Động tác hít mũi của Trương Tiểu Du tạm dừng, sau đó vo tròn khăn giấy trong tay, niết trong lòng bàn tay cười khan nói: “Anh ấy là bác sĩ, làm sao có thể không trông nom tôi!”

Ồ, muộn rồi, tôi phải Giả vờ nhìn đông hồ đeo tay, cô ấy đứng dậy khỏi ghị về nhà thôi “Cá nhỏ, có cần anh..” Ngô Huỳnh Đông ngập ngừng hỏi.

Trương Tiểu Du lắc đầu: ‘Không cần, tôi có thể tự đi taxi về nhà!”

Tiếp đó, cô ấy đã chạy đến bên đường, bắt một chiếc taxi ngồi vào trong, rất nhanh đã biến mất trong đêm đen. Ngô Huỳnh Đông đứng đó nhìn một lúc lâu, sau đó mới định thần trở lại xe.

Cầm lấy tiền lẻ được trả lại, Trương Tiểu Du nhét vào túi, từ cống khu nhà đi chậm chạp như một con ốc sên quay trở về.

“Đinh!”

Cửa thang máy từ từ mở ra, Trương Tiểu Du giống như đã hoàn hồn bước ra khỏi đó.

Cho tay vào túi quần sờ soạng một hồi lâu, mới vừa rút chia khóa ra, chợt nghe thấy một giọng nam trầm thấp vang lên: “Cá vàng nhỏ, đã nửa đêm em còn chạy đi đâu thế, làm sao mà bây giờ mới trở về!”

Trương Tiểu Du ngơ ngác nhìn lên thì thấy một bóng người cao lớn đang đứng trước cửa chống trộm.

‘Trần Phong Sinh miệng ngậm điếu thuốc tay thì đang châm lửa lên đó, bên cạnh đôi giày da đã có mấy mẩu thuốc lá, không biết anh ấy trở lại từ khi nào và đã đợi bao lâu rồi Trương Tiểu Du chỉ tay về phía anh ấy, hỏi “Tại sao anh lại ở đây?”

“Đây là nhà của anh, anh không ở đây thỉ ở đâu?” Trần Phong Sinh từ trên cao liếc nhìn xuống cô ấy, giọng điệu tràn đầy lý lẽ nói.

“Sao anh không vào nhà?” Trương Tiểu Du chớp mắt.

ột câu hết sức ngốc nghếch: Trần Phong Sinh ngữ khí không tốt nói: “Đang chờ em!”

Trương Tiểu Du nuốt nước bọt, giật mình nói: “Em còn tưởng anh đêm nay..

“Tưởng cái gì?” Trần Phong Sinh chậm rãi nhướng mày.

‘Tất nhiên là tưởng đêm nay anh sẽ không về, còn đang ở bên cạnh Giai Lệ trong khách sạn.

Mím môi, Trương Tiểu Du cứng nhắc quay mặt đi, nói một câu: ‘Không có chuyện gì!”

Nắm chặt chìa khóa trong tay muốn đi qua anh ấy mở cửa, vừa vặn chìa khóa mở cửa đi vào, bờ vai đột nhiên ấm áp, Trần Phong Sinh ôm lấy cô ấy từ phía sau.

Bởi vì ở gần, hơi thở của anh dễ dàng phả vào cổ cô ấy: “Bà Trần, anh ngửi thấy vị chuat”

“Em không có ghen!” Trương Tiếu Du kích động, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.

Sau khi thốt ra, cô ấy liền bưỡn bực muốn cần đút đầu lưỡi, đây còn không phải là giấu đầu lòi đuôi sao!

Quả nhiên, trong đôi mắt đào hoa đa tình của Trần Phong Sinh đang híp lại lúc này tràn đây ý cười trêu ghẹo, giọng điệu trêu đùa nói: “Hửm, em còn nói là không ghen, chỉ là thùng dấm ở nhà sắp bị lật cả ra rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi