ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1407

Nhân viên công tác cầm văn bản và thỏa thuận ly hôn mà bọn họ đưa tới rồi kiểm tra từng tờ một. Sau đó ngước mắt lên nhìn rồi hỏi bọn họ theo quy trình: “Anh Trần Phong Sinh, cô Trương Tiểu Du, hai người đã thương lượng chuyện ly hôn chưa?”

Trương Tiểu Du nhìn Trần Phong Sinh im lặng không nói, thế là cô đành phải lên tiếng: “Rồi.”

“Lạch cạch”

Một giây sau đã vang lên hai tiếng đóng dấu in nối Nhân viên công tác giao lại hai cuốn số có màu đậm hơn giấy hôn thú cho bọn họ. Bởi vì ngày nào cũng chứng kiến những cặp vợ chồng đến đây ly hôn nên anh ta cũng chẳng còn bưồn bã mà chỉ còn giọng điệu máy móc: “Thủ tục đã xong. Hai người đã giải trừ quan hệ hôn nhân”

Trương Tiểu Du kinh ngạc, thậm chí cô còn hoảng hốt đến cảm thấy không thực hơn khi kết hôn.

Cái ghế trên mặt đất vang lên tiếng “sột soạt”. Trần Phong Sinh qua đó cầm một lên rồi đứng dậy quay đi. Bóng lưng anh vừa rần chắc vừa mạnh mẽ.

Trương Tiểu Du thấy thế cũng vội vàng cầm lấy rồi đi theo anh ra khỏi văn phòng.

Nắng sớm bên ngoài vẫn giàu sức sống như thế. Dường như tất cả những thủ tục ấy còn chưa đến mười phút. Trương Tiểu Du cúi đầu nhìn giấy chứng nhận ly hôn trong tay, đó giờ cô không biết hóa ra thủ tục ly hôn cũng dễ làm như vậy.

Lúc đi ra khỏi cục dân chính, Trần Phong Sinh nhanh chóng sải bước đi xuống bậc thang lát xi măng. Thân hình mạnh mẽ rắn rỏi quay lại, gương mặt đẹp trai lúc ẩn lúc hiện bên trong nẵng sớm tạo ra hình ảnh nhàn nhạt lạnh lùng.

Từ nay về sau, hai người chính là người lạ.

Cô không muốn diễn cảnh khóc sướt mướt sau ly hôn như trong phim truyền hình, Trương Tiểu Du giơ giấy chứng nhận ly hôn trong tay lên: “Bây giờ hiệu suất làm việc của ZF (chính phủ) ngày càng cao. Thủ tục ly hôn còn nhanh hơn kết hôn nữa hat”

Lúc đăng ký kết hôn thì bị hỏi một đống chuyện, phải trả lời cẩn thận từng li từng tí. Nhưng lúc ly hôn thì chỉ cần cả hai cùng đồng ý ký tên lên thư thỏa thuận ly hôn thì nhân viên công tác cũng chẳng thèm khuyên bảo một câu Trần Phong Sinh hừ một tiếng. Giữa lông mày toát ra vẻ vừa lười biếng vừa lạnh nhạt Trương Tiểu Du nhún vai mấy hồi rồi cố ra vẻ ngầu hỏi anh: “Cầm thú, nếu đã ly hôn rồi. Anh có muốn ăn cơm chia tay không?”

“Sáng nay tôi còn có ca phẫu thuật! Trần Phong Sinh híp cặp mắt đào hoa.

“Ừ! Trương Tiểu Du gật đầu. Dù sao cô cũng chỉ thuận miệng đề cập thôi chứ không định đi ăn cơm thật. Cô bỏ giấy chứng nhận ly hôn vào trong túi rồi chậm rãi nói tiếp: “Đêm nay em sẽ ngủ ở khách sạn. Một số hành lý em sẽ tạm thời để trong nhà. Sau khi tìm được phòng sẽ nhanh chóng dọn đi!”

“Không cần vội, tôi đến ký túc xá ở. Nếu không tìm được phòng thì cứ ở lại!”

Trần Phong Sinh nhíu mày nói Trước mắt quả thật cô không có chỗ nào để ở. Ở một hai đêm trong khách san còn được chứ ở lại ngày này qua tháng nọ thì không. Trương Tiểu Du há to miệng, cuối cùng cũng không từ chối: “Vậy cảm ơn anh, em sẽ nhanh chóng tìm”

Các cơ quanh môi mỏng hơi căng ra. Giọng điệu khi nấy của cô rõ rằng là đang khách sáo.

Anh nhanh chóng sải bước đến trước chiếc Cayenne rồi kéo cửa bên ghế phụ ra: “Lên xe, tôi tiện đường chở em đi!”

“Không cần đâu..” Trương Tiểu Du vẫn còn đứng im tại chỗ, cô khe khế lắc đầu: “Chúng ta đã ly hôn rồi nên em không muốn làm phiền anh. Tàu điện ngâm ở khu này thuận tiện lắm!”

“Tùy emf” Sắc mặt Trần Phong Sinh bỗng trâm xuống.

Cửa xe bị đóng sầm lại. Trương Tiểu Du nhìn anh đi vòng qua đầu xe một cách thô bạo rồi ngôi vào trong ghế lại. Anh khởi động xe rồi từ từ hạ cửa sổ xuống, cô nhìn một bên gương mặt đẹp trai góc cạnh của anh mà không khỏi nhẹ giọng gọi anh một tiếng: “Cầm thú!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi