ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1410

Cả gương mặt Tống Giai Lệ vô cùng áy náy: “Vâng! Thành thật xin lỗi. Hôm trước lúc anh đi công tác về, em tìm cớ đưa cô Trương về nhà rồi thừa dịp xách hộ vali giúp cô ấy, em nhét thư thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn vào…Nếu anh cần, em có thể đi giải thích với cô Trương!”

Lúc đưa vali cho Trương Tiểu Du, thật ra Tống Giai Lệ đã thoáng chân chừ nhưng cuối cùng vẫn ngu muội làm vậy. Bây giờ nhớ đến chuyện mình đã làm, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ -Trần Phong Sinh bỗng đứng bật dậy.

Cặp mắt đào hoa vốn đang âm trầm bỗng le sáng, tỉm anh đập rộn ràng.

Có điều hình ảnh Trương Tiểu Du nhẹ nhàng giữ chặt tay Ngô Huỳnh Đông trong đêm lại xuất hiện. Như bị thứ hung ác gặm lại, nhiệt huyết khắp người anh như nguội đi.

“Phong Sinh?” Tống Giai Lệ ân cần hỏi han.

‘Trần Phong Sinh ngồi về vị trí cũ, chất giọng trầm thấp lại vang lên: “Không cần đâu”

‘Văn phòng. Ánh nắng xuyên qua kẽ hở của cửa chớp chiếu vào.

Tô Yến bên cạnh từ khi biết chuyện cô đã ly hôn với Trần Phong Sinh thì vẫn luôn lo lắng muốn nói gì đó lại thôi hai ngày nay. Cô ấy nhẹ nhàng nắm tay cô hỏi thăm: “Cá nhỏ, cô không sao chứ?”

“Đương nhiên không sao!” Trương Tiểu Du nhếch môi.

Tô Yến còn muốn nói gì đó nhưng khóe mắt lại nhìn thấy tổng biên tập đang sải bước đi về phía hai người thì vội rụt tay về. Hai người lại làm ra vẻ đang chăm chỉ làm việc, ‘Sau khi tống biên tập đi tới thì gõ mấy cái lên bàn cô rồi đưa một tập tài u sang: “Trương Tiểu Du, tôi nhớ chồng cô là chuyên gia khoa tìm mạch của bệnh viện tư nhân đúng không? Vừa hay trong đải tin tức hoạt động chữa bệnh cần phỏng vấn vài bác sĩ. Vừa hay có thể kêu anh ta hợp tác một chút!”

Trương Tiểu Du thoáng giật mình.

Mặc dù cô không muốn nói chuyện đời sống riêng tư ở chỗ làm nhưng lúc này cũng chẳng thể giấu được. Cô mở miệng định nói mình đã ly hôn nhưng lại nghe tổng biên tập nói tiếp: “Tôi đã liên lạc bên phía bệnh viện rồi. Lát nữa sau khi ăn trưa xong, cô với Tô Yến qua đó đi!”

Trương Tiểu Du nuốt một ngụm nước miếng, sợ hãi hỏi: “Anh ấy đã đồng ý rồi?”

Xe dừng tại bãi đỗ xe của bệnh viện, Trương Tiểu Du thì vẫn còn đang trong trạng thái thất thần, phải chờ đến khi Tô Yến kéo ống tay áo cô nhắc nhở: “Cá Nhỏ, đến nơi rồi!”

Trương Tiểu Du ngâm nhìn tòa kiến trúc quen thuộc, gật đâu: Ngựa quen đường cũ đi ra khỏi thang máy, mắt thấy văn phòng càng ngày cảng gần, ngược lại cô có chút chùn bước, cô đi theo Tô Yến cùng một vị đông nghiệp khác đến gõ cửa đi vào.

Trần Phong Sinh mặc áo blouse trắng ngồi ở trước bàn làm việc, đang cầm điện tâm đồ trong tay giảng giải về tình trạng bệnh cho người bệnh ngồi đối diện, dáng vẻ chuyên chú, đôi mắt hoa đào cũng chưa từng ngước lên.

Bởi vì sợ quấy rầy bọn họ, cho nên mấy người tạm thời chờ ở cửa Mãi đến khi anh viết xong lời dặn dò của bác sĩ vào giấy khám bệnh, bệnh nhân đứng dậy rời đi, lúc này gương mặt điển trai của anh mới chậm rãi nâng lên Không biết có phải là ảo giác của Trương Tiếu Du hay không, rõ rằng một nhóm có ba người, cô lại chỉ cảm thấy, đôi mắt hoa đào kia nhìn xuyên thấu qua hai vị đồng nghiệp trước mắt mà dừng lại trên người cô, điều này khiến tâm hồn cô không khỏi rùng mình một cái Tô Yến thấy bầu không khí có chút xấu hổ, chủ động tiến lên nói: “Bác sĩ Sinhf”

“Trần Phong Sinh gật đầu coi như chào hỏi, mắt nhìn đồng hồ trên cố tay, trầm giọng nói: “Tôi chỉ dành cho các vị được nửa giờ, vì tiết kiệm thời gian, hiện tại chúng ta bắt đầu luôn đi!”

Camera được điều chỉnh ánh sáng đâu vào đấy, tìm được góc độ thích hợp nhất, Tô Yến cầm microphone vô tuyến ngồi ở đối diện bàn làm việc, dựa theo.

bản thảo có sẵn mà đặt câu hỏi: “Bác sĩ Sinh, anh làm bác sĩ chuyên ngoại khoa tim, có thể nói cho chúng tôi biết mấy biện pháp hữu hiệu cấp cứu kịp thời cho mấy bệnh nhân bất ngờ đột phát bệnh tỉm trong đời sống được không? Nó có gì giống và khác so với việc khám và chữa bệnh cho những bệnh nhân thông thường khác…”

Cả quá trình Trương Tiểu Du đều giấu mặt ở sau camera, chịu trách nhiệm ghỉ lại hình ảnh cùng thu âm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi