ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1446

“Đương nhiên chắc chản rồi Giá trị! HCG cao như vậy, tất cả số liệu trên giấy xét nghiệm đều biểu hiện là cô mang thai, cô đã có cục cưng rồi, hơn nữa trước mắt thai nhí phát triển cũng không tồi! Hiện tại đương lúc phôi thai lớn nhanh, hình thành lên hình thức sơ bộ ban đầu, đợi đến khi được 12 tuần sẽ thành hình, đến lúc đó là có thể nhìn thấy ảnh chụp qua sóng siêu âm rồi!”

Giọng nói ôn hòa của bác sĩ lớn tuổi thuộc khoa phụ sản vang lên bên tai không sót một chữ.

Mấy ngày qua bệnh trạng thân thể Trương Tiểu Du luôn không khoẻ, khiến cô nghĩ nhầm mình bị bệnh nan y gì đó, sau khi đến đăng ký kiểm tra, cô được chuyển sang khoa phụ sản, lúc ấy có kết quả mà cô không dám nhìn, vẫn là là bạn thân Lam Ngọc Anh giúp cô nhận lấy.

Rồi sau đó, vì để chắc chản cô vào phòng làm việc của bác sĩ.

Lam Ngọc Anh ở bên cạnh khẽ lắc lư tay cô nói: “Cá Nhỏ, đến thang máy rồi”

“À… ừ!” Lúc này Trương Tiểu Du mới như hoàn hồn.

Từ trong thang máy đi ra, ngắn ngủn chỉ. vài bước chân, thế nhưng cô lại nhiều lần suýt lảo đảo té ngã, may mà Lam Ngọc Anh vẫn luôn dùng cánh tay đỡ cô, cho cô chút sức mạnh.

Có cái gì đó đột nhiên xẹt qua trong lòng.

Trương Tiểu Du giờ mới như nhận ra mình đang trong hoàn cảnh nào, cô.

thiếu chút nữa đã quên nơi này là bệnh viện tư nhân của nhà Trần Phong Sinh, là tài xế xe taxi trực tiếp đưa bọn họ đến đây, đây là bệnh viện cách căn hộ của bọn họ gần nhất.

Nếu bị anh bắt gặp thì Trương Tiểu Du hít vào hai ngụm khí lạnh, vội vàng đấy nhanh bước chân, nhưng đúng lúc đi đến ngưỡng cửa, vẻ mặt Lam Ngọc Anh ở bên cạnh đột nhiên có chút khác lạ, cô ấy hạ giọng nói nhỏ bên tai cô: “Cá Nhỏ, phía trước là bác sĩ Sinh đang đi đ Trương Tiểu Du nghe vậy, toàn thân cứng đờ.

Cô ngẩng đầu, quả nhiên thấy Trần Phong Sinh mắc áo blouse trắng vội vàng đi đến từ hiệu thuốc bên kia, trong lúc đi lại, lưỡng gió tạo thành thối tung, vạt áo anh, lúc nhìn thấy thì anh đã gần trong gang tấc rồi Bốn mắt nhìn nhau, Trương Tiểu Du cảm thấy trái tim mình như sắp ngừng đập.

Cô bối rối khép hờ mắt, tầm mắt chỉ nhìn đôi giày da bóng loáng của anh, mà trên đỉnh đầu, có thế cảm nhận được đôi mắt đào hoa kia đang gắt gao nhìn chäm chấm vào mặt mình.

“Sao em lại ở trong này?”

Trương Tiểu Du sợ bị anh nhìn ra dấu vết để lại, cho nên cô giấu tập giấy xét nghiệm ra sau tay.

Cô nghe thấy Lam Ngọc Anh ở bên cạnh cười vội mở miệng nói đỡ: “Là do tôi không thoải mái, Cá Nhỏ cùng tôi đến đây khám!”

“Là cô Lam đó hả!” Trần Phong Sinh nghe vậy, rõ ràng vẻ. mặt đã buông lỏng hơn: “Cô sao thế, không khỏe ở đâu à? Có cần tôi giúp cô mời chuyên gia đến khám không?”

Lam Ngọc Anh sợ lộ ra sơ hở, vội vàng xua tay: “Không cần không cần… Ắc, tôi chỉ ăn phải chút đồ không sạch sẽ thôi, đã ốn rồi! Cám ơn anh, bác sĩ Sinh!”

Trương Tiểu Du cảm thấy da đầu cô vì khẩn trương mà run lên, sợ anh hỏi thêm mấy câu nữa là cô sẽ lập tức như quân lính tan rã.

Cũng may chính là có một y tá nhỏ vội vàng chạy tới chỗ Trần Phong Sinh, giục anh nói trong phòng bệnh xảy ra tình huống đột biến, bảo anh nhanh đi đến.

Sau khi nhìn thấy anh và y tá nhỏ bước nhanh rời đi, Trương Tiểu Du dẫn theo bạn thân gần như là chạy mất dép ra khỏi bệnh viện.

Xe taxi chạy nhanh trên ngã tư đường, đâu mùa xuân thời tiết lạnh đã qua, gần đây nhiệt độ không khí từ từ tăng trở lại, cây cối hai bên đều đang dần đâm chồi nảy lộc, từng lá non xanh mới nhú.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi