ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1515

May mà anh chỉ là một bác sĩ, nếu lúc trước mà chọn tiến vào giới giải trí, anh tuyệt đối sẽ có rất nhiều fan nữ trung thành!

Chậc chậc, cô không dám nghĩ thêm nữa.

Giọng nói miễn cưỡng của Trần Phong Sinh bồng nhiên truyền đến: “Như thế nào?”

“Anh xong việc rồi à?” Trương Tiểu Du không khỏi quay đầu, kinh ngạc hỏi “Ừ” Trần Phong Sinh nhếch môi, gật đầu coi như chào hỏi với y tá vừa cung kính chào mình.

Thấy thế, nữ y tá vẫn không hết lòng hóng hớt, mà càng lúc càng tò mò hơn, bình thường cô nàng rất sợ Trần Phong Sinh, nhưng lúc này lại như có thêm can đảm mở miệng hỏi: “Bác sĩ Sinh, cô Trương, không phải hai người đã ly hôn rồi sao?”

“Đúng vậy!” Trương Tiểu Du gật đầu.

Nữ y tá nghe vậy lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, giống như có thế cảm nhận được bầu không khí giữa bọn họ có chút gì đó bất thường, tâm mắt hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia: “Vậy… hai người phục hôn rồi hả?”

“Chưa!” Trương Tiểu Du lại lắc đầu, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.

Trần Phong Sinh thì không có ý nói nhảm, anh nói với cô: “Chúng ta đi thôi!”

‘Sau đó tay lớn nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay mình, hai người mười ngón đan xen vào nhau đi đến thang máy.

Nữ y tá tỏ vẻ hoang mang: “..”

Hai người Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh sánh đôi đi ra khỏi đại sảnh khu nội trú, lúc này bên ngoài bệnh viện đã có không ít xe, xung quanh có thể thấy tiếng nhân viên y tế áo trắng nói chuyện cùng bệnh nhân.

Cô vừa định bước xuống bậc thang, dưới chân đột nhiên thoáng lảo đảo.

May mà Trần Phong Sinh đi bên cạnh vẫn luôn nắm tay cô, lúc cô trượt chân suýt chút nữa té ngã, anh đúng lúc kéo cô lại, cũng thuận thế đỡ cô giúp cô ổn định lại thân hình, anh nhíu trầm giọng: “Cẩn thận chút!”

Trương Tiểu Du không đáp lời anh mà hai mắt nhìn về nơi nào đó, biểu cảm vô cùng chấn động.

Cái đệch mợ nó!

Cô rủa thầm một tiếng trong lòng, sau đó thấp giọng kêu lên: “Lại là chiếc xe jeep có biển số quân kial”

Trong tầm mắt, một chiếc xe jeep màu xanh lục đang lao thẳng từ lối vào, chủ yếu là vì xen lẫn trong đám xe cộ bình thường trông nó quá bắt mắt, cộng.

với chuyện lần trước được chứng kiến, cho nên ký ức trong đầu Trương Tiểu Du hãy còn mới mẻ.

Tuy tốc độ xe rất nhanh, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được người điều khiến bên trong có kỹ thuật rất tốt, bởi vì vừa phải tránh đám người lại vừa khống chế không tạo ra kinh hoảng hay tai nạn ngoài ý muốn xảy ra.

Xe jeep chạy cửa tòa nhà thì thắn gấp lại, sau đó vững vàng dừng ở đó.

Trương Tiểu Du liếc thấy người ngồi kế bên ghế lái là cô bạn thân Lý Lan Hoa.

Chuyện lần trước xảy ra quá mức đột ngột, cô căn bản không phản ứng kịp, ân này vậy mà nó lại lân nữa xuất hiện trước mặt cô, cô nhất thời xoa tay, rất có cảm giác như bị k1ch thích muốn xắn tay áo xông lên phía trước giải cứu cô bạn thân Nhưng chờ tới lúc cô vượt qua cô bạn thân nhìn đến người đàn ông đang ngồi kế bên cô bạn thân, Trương Tiểu Du lại ngẩn người tại chỗ, không dám tin kéo kéo Trần Phong Sinh bên cạnh: “Căm Thú, có phải em hoa mắt rồi không?”

“Hửm?” Trần Phong Sinh nhíu mày.

Trương Tiểu Du nuốt nước miếng, vô cùng nghỉ ngờ hỏi: “Sao em lại thấy người ngồi trên ghế lái cứ giống… anh cả Trần Văn Sáng của anh thế?

“Em không hoa mắt, đó chính là anh cả của anh!” Trần Phong Sinh miễn cưỡng nhếch môi.

Trương Tiểu Du hóa đá.

Trên ghế lái, Trần Văn Sáng mặc quân trang xanh lục, đôi mày kiếm vô song, một tay đặt trên vô lăng, cho dù không dùng sức, nhưng cũng không ngăn được bắp thịt rắn chắc nơi cánh tay gồ lên, mà ở phía trước tay lái có đặt một chiếc mũ quân nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi