ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1519

“Chào anh rể!” Chu Thị Linh nói Người gõ cửa không phải ai khác mà chính là mẹ con Chu Thị Linh, lúc này, hai người tủm tỉm cười nhìn anh. Trong tay của dì nhỏ còn cầm theo vali, vẻ mặt hơi mệt mỏi, dường như vừa xuống xe lửa không lâu.

“Phong Sinh à, con ở nhà hả, dì còn tưởng con đi làm rồi chứ!” Dì nhỏ cười ha hả nói: “Dì qua đột ngột mà không gọi trước, mong con đừng giận di! Vừa hay dì đi Sài Gòn có công việc nên sẵn qua thăm con. Không phải lần nào con về cũng đòi ăn dưa cải sao, lần này dì mang cho con nè!”

Trần Phong Sinh vội nhận lấy vali trong tay người lớn, tránh sang một bên nói: “Đừng ở ngoài nói chuyện, mời dì và em vào nhà!”

Hai mẹ con Chu Thị Linh vào cửa, lần lượt đổi dép rồi đi vào phòng khách, Trần Phong Sinh lên tiếng: “Dì nhỏ và Linh cứ ngồi thoải mái, để con đi rót nước cho hai người”

“Không cần đâu!” Chu Thị Linh nghe thì chủ động nói với anh: “Anh rể à, đây đâu phải là lần đầu tiên em tới nhà anh đâu, em biết ấm đun nước ở chỗ nào mà Dì nhỏ ngồi trên ghế sofa cũng lên tiếng: “Đúng đó, con cứ để Linh đi đi, nó là tiểu bối mà”

Cặp mắt đào hoa của Trần Phong Sinh khẽ chuyển động nhìn vào trong phòng ăn, nơi đó đã không còn dáng hình xinh đẹp kia, rồi anh lại liếc nhìn phòng ngủ. Thế là không ngăn nữa, bản thân ngồi trò chuyện với dì nhỏ.

Dì nhỏ cực kì hài lòng với cháu rể của cháu gái mình. Từ khi vào cửa, khóe miệng bà ấy luôn nở nụ cười: “Phong Sinh à, gần đây công việc bận rộn lầm đúng không, con có mệt không hả?”

“Vẫn ổn ạt” Trần Phong Sinh đáp.

Lần này bà ấy tới Sài Gòn là có chuyện muốn làm, ngoại trừ đi thăm con gái thì chính là muốn đi thăm đứa cháu rể này.

Lúc đi tảo mộ, hai vợ chồng lần lượt đi về Sài Gòn, nghe nói là bệnh viện gọi Trần Phong Sinh trở về. Hôm sau, cháu gái Cá Nhỏ cũng đi nữa. Bà ấy còn giật mình khi biết con bé sắp đi nước ngoài.

Tất nhiên dì nhỏ không đồng ý nhưng nghe nói Trần Phong Sinh ủng hộ con bé thì bậc cô chú như bà ấy còn có thể nói gì. Chỉ là trong lòng không yên tâm, sợ đột nhiên cháu gái chạy ra ngoài, cháu rể ngoài mặt vui vẻ bên trong oán giận thì toang, thế là bà ấy cũng muốn tranh thủ tới an ủi “Haiz!” Dì nhỏ thở dài, từ từ nói: “Phong Sinh à, cháu đừng trách Cá Nhỏ nhé, cái con bé này tự ý đi nước ngoài, dì cũng có nói nhưng..”

Vừa nói được phân nửa đã bị ngắt lời: “Mẹ!”

Chu Thị Linh vốn vào trong nhà bếp lấy nước lại chạy xồng xộc ra ngoài.

Dì nhỏ thấy vậy bèn răn dạy con gái: “Linh, sao lại vô phép thế, tại sao lại hô †o gọi nhỏ trong nhà của anh rể chứ!”

Chu Thị Linh há miệng muốn phản bác nhưng cố nhịn xuống, vẻ mặt kì lạ, hai tay giấu nhẹm sau lưng, có vẻ như đang giấu thứ gì, mắt cứ liếc nhìn Trần Phong Sinh, cô ấy do dự đi tới.

Đầu tiên là nói nhỏ bên tai mẹ, rồi lén lút đưa đồ sau lưng cho bà ấy thấy Trần Phong Sinh nhướng mày, anh nhìn thấy di nhỏ biến sắc, ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình.

Di nhỏ ngồi thẳng lưng, vẻ mặt muốn nói lại thôi, mất một lúc mới lên tiếng: “Phong Sinh à, di biết Cá Nhỏ đi nước ngoài rất đột ngột, không bàn tính trước với con. Vốn dì cũng không đồng ý nhưng các con còn trẻ, lấy sự nghiệp làm trọng, điều đó dì có thế hiếu. Vì thế, dì hi vọng con có thể hiếu cho Cá Nhỏ và hãy ủng hộ con bé!”

“Di cũng biết hai vợ chồng các con vừa mới kết hôn, đang trải qua giai đoạn hôn nhân ngọt ngào mà con bé lại chạy ra ngoài thời gian dài thì nó cũng ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai đứa. Con là đàn ông tất nhiên sẽ cảm thấy trống trải” Dì nhỏ nhíu mày, sốt sảng khuyên nhủ: “Nhưng mà Phong Sinh này, dì biết trong cuộc sống sẽ có nhiều cám dỗ và ai rồi cũng mắc sai lầm, ví như đàn ông sẽ phạm sai vậy, dì hiểu ở tuổi của con đang lúc sung sức mà Cá Nhỏ lại không ở bên cạnh. Nếu con kịp thời nhận thức lôi lầm, dì vẫn sẽ thông cảm cho.”

Mặt của Trần Phong Sinh như chiếc điều khiển từ xa, hết xanh rồi lại trắng.

Hiển nhiên anh hiểu dụng ý của trưởng bối, khóe môi giật giật, cặp mắt đào hoa liếc cánh cửa phòng ngủ vẫn luôn đóng chặt kia, trầm giọng nói: “Em còn muốn ở trong đó xem kịch đến bao giờ hả?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi