ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1527

“Không.” Trương Tiếu Du lắc đầu, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt nhìn trừng trừng nhìn về phía Trần Phong Sinh lười nhác.

Hóa ra ban đầu Tống Giai Lệ nói trong điện thoại là không chỉ mời mình anh, mà cũng mời minh, nhưng anh lại cố tình không nói gì Lại bị anh ấy trêu chọc!

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến, sau khi gọi món xong, Tống Giai Lệ chắp tay, lần thứ hai cô ấy chủ động nói, “Kỳ thật hôm nay không chỉ đơn giản là muốn ăn cơm cùng nhau, mà là có một tin vui muốn chia sẻ!”

“Tin vui gì?” Trần Phong Sinh nhướn mày.

Trương Tiếu Du nghe vậy, cũng thật tò mò nhìn về phía Tống Giai Lệ.

Ngay lập tức, cô nhìn thấy Tống Giai Lệ bỗng nhiên lôi từ trong cặp ra hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ, đây không phải là điều xa lạ đối với cô, bởi vì hình dạng nó cũng giống như lúc cô và Trần Phong Sinh lên lấy ở Cục dân chính bốn năm trước.

Khi cô kinh ngạc nhìn lên, cô nghe thấy Tống Giai Lệ thông báo, “Tôi và Nguyễn An đã kết hôn rồi!”

“Giai Lệ, em kết hôn rồi à?” Trần Phong Sinh ngạc nhiên hỏi.

“Ừm!” Tống Giai Lệ gật đầu, cười nói, “Một tiếng trước, em và Nguyễn An mới lấy giấy xác nhận từ Cục dân chính về. Bây giờ, hai người có thể thoải mái chúc phúc cho em rồi!”

Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh liếc mắt nhìn nhau, nhưng không ai nói gì.

Tin tức này thực sự bất ngờ quá khiến người khác không kịp nghĩ đến, cả hai còn chưa hiểu tất cả về nhau, dù biết Tống Giai Lệ đã nhận lời cầu hôn và đã có hôn phu nhưng không ngờ rằng tốc độ lại nhanh đến vậy…

Dường như Tống Giai Lệ nhìn được sự kinh ngạc ở hai người họ, cô cư: giải thích: “Hai chúng tôi đều là người không thích rườm rà, mặc dù là kết hôn nhưng không có ý định tổ chức lớn gì cả, muốn đơn giản thôi nên tôi chọn kết hôn kiểu du lịch. Sau khi đã thống nhất tư tưởng thì đi đến Cục dân chính để lấy giấy xác nhận. Nguyễn An về trước để thu dọn hành lý, một lát nữa sẽ đến đón tôi, rồi sau đó chúng tôi sẽ đáp máy bay chuyến chạng vạng tối đến Maldives để tận hưởng tuần trăng mật. Sở dĩ tôi gọi điện thoại hẹn hai người ra cũng là muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này một chút”

Trong lúc Trương Tiểu Du còn đang kinh ngạc, giọng nói trầm ấm của Trần Phong Sinh vang lên, “Tân hôn hạnh phúc!”

“Cô Giai Lệ, tân hôn hạnh phúc nhé!” Cô cũng vội vàng phụ họa theo.

“Cảm ơn!” Tống Giai Lệ cười ngọt ngào.

Sau khi kết thúc bữa cơm, lúc đi ra ngoài cũng vừa nhìn thấy Nguyễn An lái xe đến trước cửa nhà hàng, trông điệu bộ giống như là chuẩn bị đi thẳng đến sân bay, khuôn mặt rất vui mừng.

Trước khi Tống Giai Lệ lên xe, cô ấy còn cười và vẫy tay với bọn họ: “Nếu như có gì cần tôi mang về thì cứ nhắn tin cho tôi bất cứ lúc nào nhé!”

“Được, tuần trăng mật vui vẻ!” Trân Phong Sinh cong môi Rất nhanh sau đó, chiếc xe đã hòa vào dòng xe cộ trên trục đường chính.

Trương Tiểu Du vô thức nhìn theo cô ấy, kết hôn hẳn là một việc đáng vui mừng, khuôn mặt của Tống Giai Lệ quả thực có sự hạnh phúc và ngọt ngào mà chỉ một người phụ nữ mới kết hôn mới có được, nhưng không biết tại sao, cô luôn có một cảm giác không thể giải thích được.

Có lẽ là trước khi bọn họ đến nhà hàng thì người trong mắt Tống Giai Lệ không có hình dáng đặc điểm gì..

“Nghĩ gì thế Bờ vai ấm áp, một giọng nói trầm ấm được truyền đến bên tai.

Trương Tiểu Du lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không có gì!”

Giương mắt lên, nhìn thấy ánh mắt đào hoa của anh như đang nhìn về phía chiếc xa cách đó không xa, trong lòng cô thấy hơi mất hứng, không kiềm chế nổi mà nói: ‘Cầm thú, trong lòng anh nhất định là cảm thấy không thoải mái nhỉ?”

“Hả?” Trần Phong Sinh nhướn mày nhìn cô.

“Cắt” Trương Tiếu Du bĩu môi, giọng nói yếu ớt nhỏ nhẹ: “Đừng giả bộ với tôi! Thực sự là không có gì lớn là không được, tôi có thể hiểu được. Dù sao thì nhìn thấy bạn gái cũ được gả cho người đàn ông khác, nhất là khi các người đã quen biết nhau những mười lắm năm. Trong lòng nhất định không thể không có cảm giác gì!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi