ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1542

Nói dứt lời, hai người bọn họ đi về phía phòng ngủ, chỉ còn mình Chu Lan Vy ở trong phòng khách. Tất nhiên, cô ta không thể mặt dày tiếp tục ở lại Trương Tiểu Du ngồi ở trên giường lớn, mặc dù ánh mắt nhìn ở ngoài cửa sổ sát đất nhưng lỗ tai vẫn dựng thắng lên nghe.

Mãi đến khi tiếng đóng cửa ngoài hành lang vọng vào, khóe môi cô khẽ lặng lẽ cong lên.

Tâm trạng không tồi, cô móc điện thoại từ trong túi ra muốn đánh hai trận LOL, có điều chưa kịp đánh trận nào, điện thoại đã bị người nào đó đoạt mất.

Trần Phong Sinh cười như không cười nhìn cô: “Chẳng phải em nói em buồn ngủ sao?”

Nét mặt của Trương Tiểu Du lúng túng: “Đúng vậy, em bưồn ngủ quái”

Cô còn giơ tay lên phối hợp ngáp một cái, nhưng ngay cả chính cô còn thấy nó thật giả tạo.

Trần Phong Sinh chỉ vào màn hình di động, chậm rãi nói: “Theo giờ Hà Nội, lúc này mới bảy giờ mười lãm!”

Câu nói này cũng đang nhắc nhở cô một cách trá hình, mỗi ngày ở nhà đêm.

nào anh cũng gọi mãi cô mới chịu đi ngủ. Giờ phút này, cô đang mở đôi mắt tròn xoe xem kịch.

Trên mặt Trương Tiểu Du lộ ra vẻ mất tự nhiên, cô xấu hổ hét lên: “Em ngồi máy bay mệt mỏi không được sao? Hơn nữa, anh đừng quên em là phụ nữ mang thai, em buồn ngủ cũng rất bình thường. Ngủ, ngủ, được chưa!

Nói xong, cô lật người, kéo chăn lên phủ kín đầu.

Nhưng mà chưa được hai giây, đã bị Trần Phong Sinh duỗi tay kéo ra. Anh đã lên giường nảm xuống bên cạnh cô, một tay chống đầu nhàn nhã nhìn cô, khóe môi rướn lên nụ cười có hàm ý.

“Anh làm gì thế?”

Trương Tiểu Du cảm thấy khó chịu với nụ cười của anh, cô lẩm bẩm cần lại: “Có phải anh trách em vì vừa rồi đã cắt ngang cuộc nói chuyện giữa anh và cô bác sĩ xinh đẹp kia không? Có cần em gọi người ta về, hai người tiếp tục bàn luận về cuộc sống, nói về lý tưởng hoặc cũng có thể thảo luận về thư từ, ca phú, triết lý cuộc sống chẳng hạn?”

Trần Phong Sinh vẫn im lặng như cũ, chỉ dùng cặp mắt đào hoa hút hồn người khác nhìn cô chảm chằm.

Gương mặt của Trương Tiểu Du ngượng ngùng đỏ ửng như tôm luộc. Cô muốn kéo chăn cao lên lần nữa lại bị bàn tay to lớn của anh ngăn cản, khuôn mặt anh tuấn áp sát vào mặt cô, môi mỏng khẽ mấp máy, toàn bộ hơi thở đều phả lên ốc tai của cô: “Anh cảm thấy, trước đó, chúng ta nên tiến hành một cuộc trao đổi sâu hơn!”

Trao đổi sâu hơn…

Không hiểu sao, trong lòng Trương Tiểu Du có loại dự cảm.

Đôi tay cô không khỏi năm chặt chăn, cảnh giác hỏi dò anh: “Chúng ta có gì để trao đối?”

Trần Phong Sinh khẽ híp đôi mắt hoa đào lại, cất giọng không đứng đẳn: “Ban nấy ở trong phòng tẩm, em chủ động quyến rũ anh!”

Trương Tiểu Du nghẹn lời.

Cô không thể phản bác chuyện này!

Vừa rồi ở trước mặt Bác sĩ Vy, cô viện lý do đưa khăn tắm để đi vào toilet Còn nói rất hay răng muốn giúp anh tắm rửa, quả thực giống hệt câu nói trước đây anh từng nói đột nhiên xảy ra sự việc khác thường ắt có gian trá..

Lúc này, cô nâng mắt lên liền bắt gặp ánh mắt tràn ngập ý cười không hề che giấu của anh.

Trương Tiểu Du biết anh là một người thông minh, anh đã nhìn thấu suy nghĩ riêng của cô từ lâu!

Nhìn thấy thân thể cường tráng của anh chống ở phía trên, cô rút hai tay ra khỏi chăn rồi xắn tay áo lên: “Cầm thú, em lấy tay giúp anh giải quyết không được sao!”

“Anh không cần em dùng tay giải quyết, phải dùng nơi này!” Năm ngón tay thon dài của Trần Phong Sinh khẽ chạm lên môi cô.

Trương Tiểu Du: “…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi