ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Cả nhỏ, sao thế?" Lam Ngọc Anh khó hiểu bước qua.


Cô thấy Trương Tiểu Du hơi ngước lên lẩm bẩm một câu: "Hình như tớ nhìn thấy cô em gái khó ưa của cậu đấy!"

Cô cũng nhìn theo hướng đó, trước cửa có một người phụ nữ tóc xoăn đi giày cao gót, khắp người toàn hàng hiệu, kiêu hãnh đối mặt với cô nhân viên như một con chim công, còn ai ngoài Lam Ngọc Thiên nữa chứ.
"Tớ cởi áo ra đã, chúng ta đi thôi!"

Lam Ngọc Anh không muốn gây thêm nhiều phiền phức không cần thiết, vì thế cô khẽ nói với cô ấy rồi định quay người đi về phía phòng thay đổi,

Nhưng Lam Ngọc Thiên đã tinh mat phát hiện ra cô.
"Lam Ngọc Anh! "Sao dạo này tôi hay gặp cô thể nhịn Cô ta rảo bước đi tới, khoanh tay nhìn cô.
"Tôi mới là người phải nói câu này đấy." Lam Ngọc Anh chau mày thật chặt.
"Ồ! Vậy chẳng lẽ cô cũng vào đây mua quần áo sao? Lam Ngọc Thiên đi giày cao gót khiến dáng người cô ta lại càng cao hơn một chút, cô ta như nhìn xuống cô rồi nói: "Cô có biết quần áo ở đây bao nhiêu tiền không mà đòi mặc thử? À tôi biết rồi, thật ra cô chạy vào đây để mặc thử cho đỡ thèm chứ gì?" “Cô mặc kệ chúng tôi có mua được hay không đi." Trương Tiểu Du tức giận nói.
"Vậy có nghĩa là mua không nổi rồi? Còn vờ vịt nỗi gì chứ, tôi cũng thấy mất mặt thay các người đấy!" Lam Ngọc Thiên ngạo nghề.


Lần nhục nhã trong quán ăn Tây trước đó còn chưa dịu bớt nhưng cũng giống như hôm ở quán bar, cô ta vẫn dồn mọi căm phản lên đầu cô

Ban nãy Lam Ngọc Thiên đã đặc biệt nhìn quanh, không hề có bóng dáng Hoàng Trường Minh, thế nên lại càng hăm hè hơn, muốn nhân cơ hội này đòi lại hết mọi sự ấm ức.


Lam Ngọc Thiên chỉ vào người nhân viên và nói: "Bộ váy trên người cô ta đẹp đấy, gói lại cho tôi!"

Lam Ngọc Anh nghe xong bèn cúi đầu xuống nhìn chiếc váy.



Đúng là một chiếc váy rất đẹp, thiết kế tỉ mi, chất liệu cũng thích hợp mặc vào mùa thu đông.
Trên eo còn có hai nút thắt nhỏ hình bươm bướm, thêm vài phần tạo nhã.
Cô thay xong đã soi gương ở bên trong, rất vừa vặn, rất xinh.


Cô nhân viên thấy vậy, đành khó xử hỏi: "Thật ngại quá thưa cô, hai cô có mua không ạ? Cả tiệm chỉ còn lại một chiếc này.
Nếu hai cô không mua thì cô đây...
"Mua! Ai nói chúng tôi không mua Trương Tiểu Du tức giận.
"Cá nhỏ." Lam Ngọc Anh vội lên tiếng.
"Không ăn được bánh bao thì cũng phải hít được mùi thơm chức Cậu nhìn cái điệu bộ của cô ta đi, lỗ mũi sắp dựng ngược lên trời rồi.
Hôm nay tớ phải đại diện mặt trăng trừng trị cô ta!" Trương Tiểu Du hậm hực nói xong bèn cố tình đi tới trước mặt Lam Ngọc Thiên rồi khoát tay Bộ mặc trên người và mấy bộ kia nữa chúng tôi lấy cả Thanh toán đi 

Lam Ngọc Thiên phá lên cười không chút khách khí, cô ta khôi hài nhìn bọn họ tưởng rằng họ chỉ đang cố tình phô trương thanh thế mà thôi.


Cho đến khi nhìn thấy Lam Ngọc Anh rút chiếc thẻ đen trong túi xách ra, biểu cảm của cô ta mới cứng đờ lại.


Cô nhân viên cũng nhìn thấy nên vô cùng kích động, gần như cúi rạp người xuống: "Thưa cô, mời cô qua bên này thanh toán!" "Vâng." Lam Ngọc Anh gật đầu, đi theo Dù sao đây cũng là mâu thuẫn giữa cô và Lam Ngọc Thiên, sao có thể bắt Trương Tiểu Du thanh toán được chứ.
Hơn nữa tình hình của cô ấy cô hiểu rõ, kiểu gì cũng lại quẹt sạch thẻ tín dụng thôi, huống hồ có ấy chỉ ra mặt thay mình.
"Nhìn thấy chưa, chúng tôi mua hết rồi!"

Thanh toán xong, Trương Tiểu Du đặc ý như sắp bay lên trời, trước khi đi còn cố tình lớn tiếng: "Tôi khuyên một số người, không mua thì đi ngay đi, đừng chỉ mong vào đây cho đã rồi làm phiền việc kinh doanh của người ta l

Khi bóng hai người họ khuất hẳn, Lam Ngọc Thiên tức đến nghiêng người.


Giống như muốn chứng thực điều gì đó, cô ta chạy nhanh tới quầy thu ngân “Xin lỗi, có thể cho tôi xem hóa đơn vừa rồi không?

Năm phút sau, Lâm Ngọc Thiên bước ra khỏi cửa hàng, suýt giảm gãy giày cao gót.


Nghĩ tới ba chữ "Hoàng Trường Minh vừa nhìn thấy trên hóa đơn, cô ta hận đến mức nghiến răng kèn kẹt.
Thế mà Lam Ngọc Anh lại được cầm thẻ đen của anh Trường Minh, xứng sao? "Lam Ngọc Anh, chúng ta cứ đợi đó!"

Nằm chặt chiếc túi xách hàng hiệu trong tay, Lam Ngọc Thiên nghiến răng tức giận.


Cô ta cười khẩy, chợt nghĩ tới chuyện gì đó bèn rút di động ra.


Cô ta gọi một cuộc điện thoại quốc tế, khi người kia thì bắt máy lập tức bày ra vẻ mặt ngây thơ đáng yêu: "Alố? Cô Sunny a em là Ngọc Thiên vẫn luôn tương tác với cô trên instagram đó, khi nào cô về nước the..."

Cuối tuần nhanh chóng tới gần.



Sáng sớm tỉnh dậy, Lam Ngọc Anh lập tức ra siêu thị mua không ít thức ăn về

Buổi trưa, cô úp mì ăn đơn giản, ăn xong thì nhìn đồng hồ rồi thậm nhấm tính thời gian trong lòng.
Hai giờ chiều chuyển bay của Hoàng Trường Minh hạ cánh, chỉ còn khoảng gần ba tiếng nữa là anh trở về, bổng nhiên cô lại có chút chờ mong.
"Đợi anh về, xem anh giải quyết em ra sao" 

Nhớ tới câu nói này của anh trong điện thoại, Lam Ngọc Anh bỗng đỏ mặt, tim đập nhanh.


Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh năng chan hòa chiếu vào ô cửa, có lẽ anh không định ngay ban ngày đã

Nhưng cô cũng lập tức nhớ tới một ngày nào đó trước đây, đâu phải anh chưa từng làm như thể, sau đó trái tim cô càng đập dữ dội hơn.
Lâm Ngọc Anh đứng lên, dùng tay quạt quạt lên mặt rồi ra ban công đi vòng vòng.


Chuồng di động đột ngột vang lên, Lam Ngọc Anh phản ứng lại, tức tốc nhận máy Khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, cô không khỏi sững sờ, ngập ngừng đưa lên tại: "Alo, anh Nguyễn Phong ạ?".
"À vâng...
em biết rồi...
Không sao ạ đương nhiên là được, vâng! Tạm biệt"

Lam Ngọc Anh nhanh chóng ngắt máy, cô khẽ nhíu mày, biểu cảm trở nên hơi bối rõi.
khi kim giờ trên chiếc đồng hồ treo tường chạy tới số ba, trên hành lang loáng thoảng vang lên những tiếng bước chân vững chãi.
Khi nó biến mất, cánh cửa ra vào cũng đồng thời vọng tới tiếng gõ.


Lâm Ngọc Anh đang đứng trong bếp rửa hoa quả, bất chấp việc tay đang ướt át chạy vội ra ngoài.
Cô kéo cửa ra, bên ngoài là Hoàng Trường Minh bụi bặm mệt mỏi, thậm chí anh còn chưa về nhà mình mà đã sang thẳng đây.
“À, anh về rồi sao."

Lam Ngọc Anh liếm môi, nín thở nhìn

Rõ ràng mới chỉ có ba ngày không gặp, anh.

vậy mà giống như rất lâu rồi.


Hoàng Trường Minh sải bước dài đi thẳng vào bên trong.
Sau khi đá cánh cửa sau lưng lại, anh ôm chầm lấy cô rồi lập tức cúi đầu xuống hôn.


Nụ hôn không khác gì con người anh, cũng bá đạo và mạnh mẽ như vậy.


Lại vì khao khát tích tụ sau nhiều ngày không gặp, khí thế của anh còn bừng bừng hơn khi trước.


Lam Ngọc Anh còn chưa kịp thích ứng thi hai chân đã rời khỏi mặt đất, cô bị anh bể bổng lên đè vào tường, bàn tay lần mò xé quần áo của cô ra, eo cô nhanh chóng cảm nhận được nhiệt độ mát lạnh.


Trong sự kịch liệt ấy, cô thậm chí có thể cảm nhận được một nơi nào đó trên cơ thể anh đang rục rịch chờ bùng nổ.


Đột ngột nghĩ tới chuyện gì đó rất quan trọng, Lam Ngọc Anh giật mình, lập tức tỉnh táo lại: "Đừng! Hoàng Trường Minh, không được..."




.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi