ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1574

“Nhưng mà em đang đi trên đường cao tốc rồi.” Trương Tiểu Du nhìn biển báo tốc độ giới hạn chạy trên đường cao tốc, thì thầm nói nhỏ.

Đầu dây bên kia ngừng lại một lúc, sau đó khẽ hỏi: lại sao?

Không thể quay đầu trở.

Trương Tiểu Du: ”…”

Cuối cùng cũng cúp điện thoại, cô không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Hình như Tô Yến cũng vừa mới cúp điện thoại, ghé lại gần quan tâm hỏi cô: “Cá vàng, sao vậy?”

“Không sao..” Trương Tiểu Du mỉm cười Không có gì to tát cả, chỉ là có một con Cầm thú không được thỏa mãn mà thôi!

Buổi lễ khai mạc kết thúc rất muộn, ban tổ chức sắp xếp mời các bên truyền thông ở lại dùng bữa, đợi đến khi trở về khách sạn, đèn ngoài trời đã sáng rực rồi.

Mặc dù Long Thành không sâm uất phồn hoa như Sài Gòn, chỉ được coi như một thành phố nhỏ cấp tỉnh, nhưng lại là điểm đến có rất nhiều di sản văn hóa, thu hút không ít người đến dừng chân tại đây, từ cửa kính sát đất trong phòng nhìn xuống dưới, cảnh tượng về đêm cũng tuyệt đẹp.

Tang Tiểu Du chỉ có thế âm thầm thán phục trong lòng, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Phong Sinh, cô cảm thấy lúc này cần phải chia sẻ trấn an cảm xúc một chút.

Đúng như cô dự đoán, cảm xúc cũng không quá hào hứng là bao, “Cầm thú, anh đã về nhà chưa?” Trương Tiểu Du hỏi.

“Ừm” Trần Phong Sinh nhàn nhạt đáp.

“Đã ăn tối chưa?” Trương Tiểu Du lại tiếp tục hỏi.

“Không ăn!” Trần Phong Sinh ném ra một câu Trương Tiểu Du nghe vậy, lập tức quan tâm

Giọng điệu của Trần Phong Sinh cần bao nhiêu ấm ức có bấy nhiêu ấm ức: “Thứ muốn ăn không có ở bên miệng!”

Sao lại không ăn cơm tối?”

Trên trán Trương Tiểu Du nổi lên mấy gạch ngang màu đen.

Đúng vào lúc này, cô lờ mờ nghe thấy một tiếng ‘ding’, giống như âm thanh cửa thang máy mở ra vậy, cô không khỏi có chút kinh ngạc: “Sao em lại nghe thấy có tiếng thang máy vậy, anh không ở nhà sao, phải ra ngoài à?”

Trần Phong Sinh đáp.

Trương Tiểu Du nghe vậy, cô gần như đã quen với tình cảnh như thế này rồi “Có phải trước khi em gọi điện thoại cho anh, bệnh viện có gọi điện thoại cho anh, có bệnh nhân cần anh qua đó sao?”

Trần Phong Sinh lại đáp lại một tiếng hời hợt.

Trương Tiểu Du nghe thấy tiếng bước chân của anh, có vẻ như là đang đi ra khỏi tòa nhà, không lâu sau đó, lại nghe thấy tiếng khởi động động cơ xe hơi, sợ làm trễ nãi công việc của anh, cô liên dặn dò anh vài câu bảo anh lái xa chậm một chút rồi cúp điện thoại.

Bởi vì lần này cử đến bốn vị đồng nghiệp, hai nam hai nữ, cũng dễ dàng chia phòng hơn nhiều, cô và Tô Yến cùng ngủ chung một phòng.

Mặc dù cũng không phải kiểu phòng ngủ cao cấp gì cho lắm, nhưng mà cũng là một phòng đôi khá tiện nghỉ, không gian cũng khá rộng rãi, đồ đạc lại đầy đủ, thời gian vẫn còn sớm, hai người năm bò lên giường xem tỉ vi một lúc, nhân tiện thảo luận kinh nghiệm nuôi dạy con cái.

Tô Yến cũng có khá nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, lúc nhắc đến con gái Linh Nhi, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười dịu dàng, có lẽ lúc trước.

Trương Tiểu Du vẫn chưa hiểu được, nhưng bây giờ thật sự có thể cảm nhận sâu sắc.

Nói xong chuyện con cái, cô một tay chống đầu, có chút tò mò hỏi thêm “Tô Yến, cô và anh hai có tính toán gì cho bước tiếp theo không?”

Nói đến đây, trên mặt Tô Yến lộ rõ vẻ ngại ngùng khó xử: “Anh ấy nói muốn đưa tôi về nhà họ Trầi “A, như vậy là muốn ra mắt bố mẹ rồi?” Trương Tiểu Du nghe đến đây, lập tức trở nên phấn chấn Ừ.” Tô Yến ngại ngùng gật đầu, nhưng đồng thời cô ấy cũng có chút lo lhưng mà mình có hơi lo lắng, dù sao trước đây anh ấy suýt chút nữa thì kết hôn với người khác, hình như sau khi hủy bỏ hôn lễ bố mẹ của anh ấy tức giận không nhẹ, cũng không biết bọn họ có đông ý chấp nhận mình hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi